← Quay lại trang sách

Chương 350 Rảnh tay là mây mưa, Lý Nguyên yêu nghiệt (3)

Chạng vạng, hoàng hôn như máu.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy ra ngoài tam trọng môn, sau đó lại ra khỏi nhị trọng môn.

Mà ở trên đường từ nhị trọng môn đi nhất trọng môn, sẽ đi qua một vùng hoang dã tương đối hoang vắng.

Nơi này vốn có người ở, chỉ là sau khi phá dỡ nên đã thành trống không, chuẩn bị dùng làm nơi trồng trọt linh hoa linh thảo.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.

Trong xe, Thôi Hoa âm khép hờ đôi mắt đẹp, đang suy tư về những đường nét trên sinh mệnh đồ lục. Tất cả chúng đang xây dựng thành cái gì đó trong đầu nàng, làm cho ảnh huyết của nàng xoay chuyển theo một quỹ tích đặc thù nào đó, đây là dấu hiệu sắp đột phá lục phẩm.

Đột nhiên, trước xe truyền lại tiếng phu xe.

"Các ngươi là ai, vì sao cản đường?"

"Không!"

Vừa dứt lời, đã là một tiếng kêu thảm thiết.

Thôi Hoa âm nhanh chóng cầm trường đao bên cạnh, muốn rút đao ra khỏi vỏ, thì đã thấy màn xe bị một luồng cuồng phong bạo liệt nhấc lên, ngay cả mái tóc dài của Thôi Hoa âm cũng bay múa về phía sau.

Ngoài xe, trong ánh sáng hoàng hôn cách đó không xa, hiện ra hai bóng người đang đến gần, mà phu xe thì ngã ở trong vũng máu, thân đầu tách rời.

Thi thể của y ngã trên mặt đất, đầu thì bị một nam tử nắm trong tay.

Nam nhân kia đặt đầu người đánh xe lên tảng đá bên cạnh, sau đó tự mình lấy từ trong ngực ra một hộp son, bắt đầu trang điểm cho cái đầu kia, hình ảnh này, rất là quỷ dị.

Trong khi đó, một nam tử cường tráng khác "chậc chậc" đánh giá Thôi Hoa âm, ngẩng đầu nói: "Âm phi mỹ mạo, khuynh quốc khuynh thành, danh bất hư truyền."

Thôi Hoa âm cảnh giác nhìn gã nói: "Ngươi là ai?"

Nam tử cường tráng kia nở một nụ cười, càn rỡ phóng thích ra khí thế của bản thân, khí huyết lực hơn xa ảnh huyết của thất phẩm từ quanh thân gã tản ra, lồng lên trên xe ngựa.

"Âm phi, ngươi sẽ sớm hiểu thôi... Thân phận của ta không quan trọng, quan trọng là, ta sẽ trở thành chủ nhân của ngươi.

Một chủ nhân muốn ngươi làm gì, ngươi sẽ phải làm cái đó."

Trong thanh âm có phần dâm tà.

Thôi Hoa âm bỗng nhiên cảm thấy áp lực, nàng đảo mắt, nắm chặt chuôi đao, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì giận mà hồng, môi đỏ mọng khẽ mở, dùng thanh âm sợ hãi nói ra hai chữ: "Lục phẩm..."

Mà hai chữ "chủ nhân" của nam tử cường tráng kia mới hạ xuống, liền đạp mạnh xuống đất, xung quanh ác phong bôn tập, người còn chưa tới, toàn bộ toa xe ngựa dường như đã muốn lật tung lên.

Thôi Hoa âm bước chân dài, sau đó giậm một cái, giày đen đạp xe, dường như vì động tác này của nàng, toa xe vốn định bay lên lại một lần nữa ổn định...

Ánh mắt nàng lặng lẽ quét qua bóng tối hai bên thùng xe.

Trong bóng tối kia, hai con yêu khuyển còn sâu hoắm và tối tăm hơn bóng tối đang ngồi xổm,"xì xì" lè lưỡi, nhu thuận vẫy đuôi nhìn nữ chủ nhân.

Hai con yêu khuyển này nặng cả ngàn cân, ác phong dù có mạnh hơn mấy lần, cũng không cách nào thổi tung thùng xe.

Nam tử như mèo vờn chuột, mặt mỉm cười, càng ngày càng gần.

Mà Thôi Hoa âm năm ngón tay cầm đao, trên mặt tươi cười sinh ra cảm giác khẩn trương "trông rất sống động".

Tiếng cười "hắc hắc hắc" của nam tử như ở bên tai.

Năm ngón tay kia trực tiếp chộp tới Thôi Hoa âm.

Đúng lúc này, gã nghe được mỹ nhân trước mặt đột nhiên hô lên một tiếng "lên".

Ngay khi nam tử mới sinh nghi hoặc, hai bóng đen từ trong xe điên cuồng nhào ra.

Giống như hai ngọn lửa khí huyết hùng hồn, mãnh liệt đánh thẳng vào nam tử.

Nam tử lục phẩm vội vàng giơ tay ngăn cản.

Bùm!!

Gã trực tiếp bị đụng bay ngược ra ngoài, sau khi rơi xuống đất, lại trượt về phía sau mấy mét, gã vỗ bàn tay lên mặt đất, muốn bay lên, thì đã thấy một con yêu khuyển đen kịt lăng không mà đến, miệng đầy máu, càng ngày càng gần.

Nam tử cường tráng vội vàng lăn lộn, nhưng lại lăn một vòng, lại cảm thấy cổ lạnh lẽo.

Bởi vì một Hắc Vương khác đã sớm lẻn tới phía sau gã, hung hăng cắn về phía sau cổ gã, răng hạt dưa trực tiếp găm vào thịt, khảm vào cổ.

Nam tử cường tráng vội vàng vận lực ngăn cản, đồng thời tay vẽ tổ lục nhằm khôi phục, nhưng một con Hắc Vương khác lại cắn lấy tay đang vẽ tổ lục của gã.

Nam tử cường tráng này chỉ là lục phẩm bình thường, nhưng Hắc Vương hộ chủ lại là cường giả lục phẩm.

Chốc lát sau, nam tử cường tráng rốt cuộc vô lực ngăn cản, cổ truyền đến một tiếng "két" giòn tan, đầu ngã oặt sang một bên, trong mắt vẫn mang theo vẻ khó có thể tin.

Hắc Vương không bỏ qua, tiếp tục cắn, thẳng đến nam tử cường tráng đầu lìa khỏi cổ mới chạy đến thi thể không đầu kia và móc trái tim.

Trái tim chính là nơi dương khí nồng đậm nhất của võ giả, yêu thú thích thứ này.

Mà bên kia, nam tử vốn đang bình tĩnh hóa âm trang đã sớm sợ tới mức đứng dậy chạy trốn, nhưng sao mà gã chạy thoát được Hắc Vương?

Không quá mấy giây, hành hài này bị một con khác cắn đứt cổ, trực tiếp ngã trên mặt đất, máu tươi tràn "ào ào" ra xung quanh, nhuộm đỏ bụi đất bùn vàng chốn hoang dã này.

Trong hai mắt Thôi Hoa âm, không còn chút căng thẳng nào.

Dù sao, vừa rồi là nàng diễn.

Nàng đi xuống xe, nhìn nam tử cường tráng đang bị mổ bụng, bị ăn trái tim, hiển nhiên đó là một cường giả lục phẩm.

Hôm nay nếu là không có lục phẩm Hắc Vương, kết cục của nàng... Thật khó tưởng tượng.

Thôi Hoa âm trầm mặc nhìn chằm chằm thi thể đầy đất, đột nhiên thần sắc khẽ động, xuống xe nhanh chóng bổ mấy đao lên trên hai cỗ thi thể kia, sau đó dùng mũi đao vén cổ áo thi thể ra, bắt đầu tìm kiếm.

Chốc lát sau, nàng lục soát được một cái gương, một cái hộp son, cùng với một cái còng tay bằng da kỳ quái.

Ba vật này sờ vào đều có cảm giác âm lãnh, thật giống như là người thường cầm tảng băng lớn, cái cảm giác lạnh thấu xương đến muốn làm cho máu thịt tê dại đang đánh tới từng trận.

Thôi Hoa âm nhanh chóng kéo áo choàng tránh rét của mình, bọc lại ba vật, ném lên xe.

Lại nhìn sang bên cạnh, hai Hắc Vương đang ăn trái tim của vị lục phẩm cường giả kia.

Thôi Hoa âm ngồi lên ghế ngự thủ, mặc lại áo choàng, mũ kéo xuống che mặt, sau đó hô với hai yêu khuyển "lên xe".

Hắc Vương dường như không nghe thấy.

Hai tay Thôi Hoa âm làm động tác trở về.

Hắc Vương hiểu ý, vội vàng phân trái tim, đình chỉ hưởng thụ mỹ vị, sau đó móng vuốt nhanh chóng đào một cái hố trên mặt đất, chôn cao thủ lục phẩm kia vào trong hố, lại lấp đất chôn xong, làm một bãi nước tiểu, sau khi xong việc mới nhảy trở lại xe ngựa.

Ngay sau đó, Thôi Hoa âm ngự xe nhanh chóng đi về ngõ Đào Hoa.

Mà động tĩnh nơi này chẳng mấy chốc đã bị một ít người trong nội thành cảm nhận được, lát sau... có người vội vàng từ xa chạy tới, dò xét tình huống....

Sau khi trở lại trạch viện ở ngõ Đào Hoa, Thôi Hoa âm lôi kéo Lý Nguyên nhẹ nhàng nói câu đầu tiên: "Tướng công, ta bị tập kích."

"Cuối cùng nàng cũng chịu gọi ta là tướng công."

Thôi Hoa âm không đáp câu này, nói: "Là một lục phẩm xa lạ, còn có một hành hài, nếu không có Hắc Vương, nói không chừng ta đã..."

Nàng không nói nữa, mà là lôi kéo Lý Nguyên tới chỗ xe ngựa, sau đó lấy ra ba vật phẩm được bọc trong áo choàng, hỏi: "Đây là vật phẩm lục soát được trên hai người lục phẩm kia, lục phẩm xa lạ kia giấu thứ này trong ngực, sau đó nói..."

"Nói gì cơ?"

Thôi Hoa âm do dự một chút, nói: "Nói muốn trở thành chủ nhân của nương tử chàng."

Lý Nguyên thần sắc lạnh lẽo, nhưng tối hôm qua hắn đã biết việc này, cho nên sáng nay mới thả hai Hắc Vương ở trên xe.