← Quay lại trang sách

Chương 358 Kim thiền thoát xác, chuyển vào tam trọng môn (3)

Gần nửa canh giờ sau, khi xe ngựa trở lại yến tiệc, yến tiệc đã sớm thu dọn xong xuôi, khắp nơi sạch sẽ, giống như nơi này căn bản chưa từng có yến tiệc nào.

Mà đôi tân nhân kia, cũng không ai chú ý đến.

Gió đêm thổi qua phố xá phồn hoa.

Ánh trăng mang theo vài phần vô cùng lo lắng cùng vặn vẹo, chiếu xuống nơi này, cuốn theo mùi vị khí huyết mê người, cùng với một ít dị hương hoa cỏ không biết tên...

Mà trong không khí có rất nhiều tiếng sột soạt dày đặc, giống như có rất nhiều côn trùng đang bay, đang bò, làm cho người ta có vài phần cảm giác phiền não bất an.

Phải biết, cho dù là phía sau tam trọng môn cũng là phân ngoại vi cùng hạch tâm.

Mà chỗ Cảnh gia, đã cực kỳ gần hạch tâm.

"Âm thanh gì vậy?" Thôi Hoa âm theo bản năng hỏi, lông mày lá liễu của nàng nhăn lại, nói: "Vừa rồi, ta không nghe thấy cái này..."

Lời còn chưa dứt, Lý Nguyên giơ tay, nhẹ nhàng che miệng nàng.

Tầm mắt hai người chạm nhau, Thôi Hoa âm lập tức ngậm miệng lại.

Có lẽ lúc này nội thành mới chính thức hiện ra bộ dáng vốn có của nó, mà không phải cảnh "khách mời yến tiệc" hài hòa như vừa rồi.

Thôi Hoa âm nhìn nam nhân lúc này, có vài phần kinh ngạc.

Ngươi rõ ràng cẩn thận như vậy, như thế nào còn vứt bừa bãi?

Thế nhưng cẩn thận ngẫm lại, nàng dường như cũng không hiểu rõ về nam nhân nhà mình, bởi vì đa phần vào đêm hai người mới gặp nhau, ban ngày nam nhân nhà mình bận rộn chuyện của hắn, mà nàng cũng say mê tu luyện võ học.

Lý Nguyên vội vàng xuống xe, đại môn Cảnh gia cách đó không xa đang sắp đóng lại, nhưng người gác cửa vừa nhìn thấy Lý Nguyên lại sửng sốt, chợt hô: "Lý sư?"

Lý Nguyên cười nói: "Để quên đồ, ha ha."

Người gác cửa vô cùng khách khí nói: "Lý sư ngài tạm thời ngồi đợi một chút, ta đi thông báo cho lão gia."

Lý Nguyên thuận miệng hỏi: "Đây là âm thanh gì vậy? Cứ vù vù vo ve-"

Người gác cửa nói: "Không có việc gì, nơi này cứ đến buổi tối đều sẽ như vậy."

Lý Nguyên nói: "Chưa từng nghe nói qua."

Người gác cửa cười nói: "Đây là bí ẩn của địa phương hạch tâm nội thành, bên ngoài đương nhiên chưa từng nghe qua, mà nói tiếp, e là chỉ có điện chủ, về hai nhà Cảnh Cô cũng chưa chắc biết được."

Dứt lời, người gác cửa lại nói: "Lão gia hôm nay đã giao phó, chiêu đãi Lý sư như đối đãi với người trong nhà, cho nên... Lúc này ta cũng không giấu diếm ngài, kính xin ngài giữ bí mật cho."

Lý Nguyên có chút kinh ngạc, dù sao thái độ của Cảnh gia đối với hắn thay đổi có chút quá mức, nhưng vẫn cười nói: "Đương nhiên."

Chợt, hắn trở lại trước xe ngựa, giơ tay dắt âm phi nương nương nhà mình xuống xe.

Mà đúng lúc này, dị cảnh đột nhiên sinh ra, đã thấy trong bầu trời bay tới một trận sương đỏ ong ong, sương mù này dày đặc, đập vào mắt đều "chấm chấm chấm chấm", có thể làm cho người mắc chứng sợ sự dày đặc trong nháy mắt nổi điên...

Sương đỏ buông xuống, hình thành cái lồng bao bọc trước xe ngựa của Lý Nguyên.

Lý Nguyên cùng Thôi Hoa âm nhìn lại, thấy sương đỏ ngập tràn vào xe ngựa với phu xe.

Mà phu xe bắt đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết, da thịt quanh người gã giống như một tờ giấy trắng gặp lửa, bắt đầu sinh ra lỗ đen đỏ.

Hai người thấy rõ, sương đỏ kia thật sự là do vô số côn trùng bụi bặm cấu thành.

Lý Nguyên kéo một tay Thôi Hoa âm, kéo nàng ra phía sau mình.

Thôi Hoa âm sửng sốt, lại ngạo nghễ đứng về bên cạnh hắn.

Mà đằng xa, phu xe kia ôm đầu kêu thảm thiết, da mặt ngoài của gã bắt đầu rút đi, hình thể bắt đầu biến hóa, khuôn mặt hoàn toàn khác trước đó, đổi thành bộ dáng của người khác.

Đây đâu phải là phu xe Thôi gia, mà là một người hoàn toàn xa lạ.

Nhưng côn trùng còn không buông tha gã, nhìn chằm chằm gã mà cắn xé, giống như máu thịt của gã đặc biệt mỹ vị.

Máu thịt của gã nhanh chóng giảm bớt, xương trắng lành lạnh nhanh chóng lộ ra, không lâu sau biến thành khung xương, trong nháy mắt khung xương cũng thành bột phấn, bị gió thổi qua liền tiêu tán.

Thôi Hoa âm đã gặp qua trường hợp này, nàng chỉ im lặng nhìn, trong mắt hiện ra vẻ đăm chiêu.

Mà phía sau hai người đột nhiên vang lên thanh âm.

"Bên người Lý sư quả nhiên bị hành hài thẩm thấu."

Lý Nguyên vừa quay đầu lại, đã thấy không biết từ lúc nào một nam nhân trung niên mặc cẩm y khí chất bất phàm đứng ở bên cạnh hắn.

Nam nhân này, hắn đã gặp ở tiệc cưới, chính là Cảnh gia chủ Cảnh Bán Phong.

"Cảnh gia chủ." Lý Nguyên hành lễ, lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn phương hướng xe ngựa, làm như đến nay vẫn không dám tin: "Người này rõ ràng là người của Thôi gia, làm sao đột nhiên biến thành một người khác."

Cảnh Bán Phong phất tay, nói: "Bất quá chỉ là thủ đoạn yêu ma quỷ quái mà thôi."

Từ đầu tới cuối lão đều không nhìn âm phi, giống như trong mắt lão, âm phi căn bản không tồn tại.

Đồng dạng, âm phi cũng không nhìn lão.

Hai người có thù có oán, hơn nữa còn phơi bày ra ngoài ánh sáng.

Cảnh Bán Phong vỗ vỗ tay, rất nhanh có người từ xa đem một thanh đao đưa tới, đao này chính là Lý Nguyên "không cẩn thận" để mất.

"Là đao của Lý sư phải không?"

"Đúng vậy, tìm được là tốt rồi."

Lý Nguyên tiếp nhận thanh đao đưa tới.

Cảnh Bán Phong nói: "Lý sư a, bên ngoài rất loạn. Nhưng hạch tâm của nội thành lại tuyệt đối an toàn, cho dù không lo lắng cho bản thân, cũng suy nghĩ cho hài tử và thê tử của mình chứ?

Những hành hài này thủ đoạn quỷ dị, mà tiềm lực của ngươi rất lớn, thân phận đặc thù, chính là mục tiêu của bọn họ..."

Y nói mang theo ý cười, làm như là vui đùa nói một câu: "Lão tổ dẫn ngươi xem tòa nhà kia, có hài lòng không?"

Lý Nguyên nói: "Là một nơi tu luyện tốt."

Cảnh Bán Phong không hiểu cười ha ha, sau đó nói: "Lý sư cảm thấy tốt, đó chính là thật sự tốt."

Lý Nguyên nói: "Thời gian không còn sớm, ta và nương tử cáo từ trước, hôm khác có cơ hội lại đến bái phỏng gia chủ."

Cảnh Bán Phong cười, thâm ý nói: "Sẽ có cơ hội."

Chợt, Lý Nguyên lên xe ngựa.

Mà hành hài trên chỗ phu xe lúc trước đã chân chính biến mất khỏi thế giới này.

Đồng tử hắn co lại, giương dây cương, chở nương tử nhà mình ra ngoài thành.

Lòng dạ Cảnh gia chủ, dường như không sâu bằng lão tổ.

Y hàn huyên một phen như vậy, Lý Nguyên đã hiểu được bảy tám phần.

Mặc dù hắn chưa gặp mặt trực tiếp, nhưng biết chuyện tồi tệ nhất có thể đã xảy ra.

Về đến nhà, hắn tự giác dọn đến phòng khác ngủ, thành thật như vậy khiến Thôi Hoa âm không biết nói gì.

Nhưng sau khi dọn đi, Lý Nguyên nhanh chóng ra khỏi trạch viện, đi tới tửu lâu Hành Vu tìm kiếm "Ô quản sự".

May mắn,"Ô quản sự" vẫn còn.

Nói chuyện một lúc với nhau, bất an của Lý Nguyên đã được chứng minh.

"Một người, bằng vào khí huyết mạnh mẽ chống đỡ đại môn phố quỷ, giết chóc nơi đó một phen, giết chừng mấy trăm hành hài, lúc này mới rút lui.

Lần này, không chỉ ảnh hưởng đến kế hoạch thẩm thấu Thần Mộc Điện, thậm chí là cả kế hoạch thẩm thấu Miên Châu đạo."

Trong thanh âm Ô quản sự mang theo sợ hãi.

Bọn họ vẫn đùa bỡn võ giả, vẫn cảm thấy phố quỷ là địa phương tuyệt đối an toàn, chỉ cần phòng bị ác quỷ trong đó là được rồi.

Nhưng lại không nghĩ tới võ giả cao phẩm, lại có thể dã man bá đạo như thế, trực tiếp mở cửa, tiến hành tàn sát.

Các loại đạo cụ hành hài của bọn họ thật giống như trở thành vật trang trí, ở trước mặt loại giết chóc hiệu suất cao này, những đạo cụ kia căn bản không kịp sử dụng.

Một đêm này, Lý Nguyên thật sự không ngủ được.

Dao Giác khoác sa y, đẩy cửa đi ra, bước tới bên cạnh hắn, hỏi: "Lão gia, nô tỳ giúp người đi nấu chén canh tỉnh rượu nha?"