← Quay lại trang sách

Chương 360 Thanh trừ triệt để, Mộc Yêu thuần pháp (1)

Rất lâu sau, Lý Nguyên được đón vào nội trạch Cảnh gia, vào ở trong trạch viện lịch sự tao nhã mà hắn đã nhìn thấy trong tiệc cưới mấy ngày trước.

Thôi Hoa âm và Dao Giác cũng vào ở.

Mà vào ở cũng vô cùng đơn giản, đại biểu cho quan hệ giữa Cảnh hệ và Cô hệ bắt đầu hòa hợp.

Nhà làm bằng gỗ, tản ra mùi thơm thanh đạm lạnh lẽo, đông ấm hè mát, cũng không có muỗi.

Sân nhỏ hơn rất nhiều, nhưng Lý Nguyên vốn cũng không cần sân lớn, nhà của hắn không lớn, cần sân lớn làm cái gì?

Chỉ là, hắn còn cần phải diễn tiếp.

Vì thế, hắn một mình ngồi ở ngoài cửa trên thềm đá, nhìn biển hoa màu trắng gạo xa xa, hiện ra một bộ dáng thất hồn lạc phách, kinh ngạc ngẩn người.

Bên ngoài tòa nhà, hắn có thể cảm thấy có người đang lặng lẽ đánh giá hắn, có nam có nữ. Nơi này là Cảnh gia, hắn tiến vào trung tâm, bị người Cảnh gia chú ý quan sát, cũng là chuyện thường tình.

Mà trong trạch viện này, cửa sổ giấy dầu hơi mở ra một khe hở, Dao Giác nhìn Lý Nguyên, muốn đi ra ngoài, nhưng vẫn nhịn xuống, phu nhân nói "chàng cần yên tĩnh một chút", Dao Giác cảm thấy rất đúng.

Đau đớn, bộc phát sớm một chút, vẫn tốt hơn là dùng thứ gì đó đè xuống.

Tiểu Thánh.

Dao Giác nhớ tới tiểu cô nương đáng yêu kia, nhớ tới hai người tay trong tay đi dưới ánh mặt trời, ở bên cây, bên tảng đá, trong một góc phong cảnh không tồi bày giá vẽ, lấy bút phác thảo khung cảnh, hai mắt không khỏi cũng ươn ướt.

Mới ướt một chút, mắt liền đỏ, sau đó đóng cửa sổ lại khóc nức nở.

Lý Nguyên nghe được Dao Giác khóc, gãi gãi đầu, thật không nghĩ tới nha hoàn này thật đúng là có tình cảm với Tiểu Thánh.

Hoa màu trắng gạo tên là "Hương Tuyết Cầu", trong gió đêm tựa như biển tuyết sinh triều, phập phồng lên xuống, lại nhẹ nhàng phất qua, trong gió pha lẫn mùi thịt kết hợp với khí huyết, hóa thành lực lượng cho cơ thể.

Cho dù không tu luyện, thân thể cũng tự nhiên hấp thu lực lượng bên ngoài, từ đó trở nên mạnh mẽ hơn.

Chỉ chốc lát sau, xa xa truyền đến tiếng bước chân vội vàng.

Cảnh Bán Phong nhìn thấy Lý Nguyên ngồi ở thềm đá, cũng không ngoài ý muốn, y xách hai vò rượu ngon, trực tiếp ngồi xuống thềm đá bên cạnh Lý Nguyên.

Thân là thượng vị giả, mông của y có thể ngồi bảo tọa, cũng có thể ngồi trên bùn đất bụi bậm, đây là tố chất cơ bản của một thượng vị giả.

"Bách hoa nhưỡng, đặc sản của Thần Mộc Điện."

Cảnh Bán Phong vỗ vỗ bùn trên vò rượu, đưa cho Lý Nguyên, sau đó cũng vỗ thêm một vò cho bản thân mình, cứ uống tùy tiện như vậy, sau đó ngửa đầu nhìn trăng sáng trên trời, từ từ lên tiếng.

"Liễu Lộ Tử sẽ dẫn dắt hành hài, mà chúng ta sẽ nhân cơ hội đó xử lí tất cả hành hài trong thành Thần Mộc Điện, đồng thời cứu cả Tiểu Thánh.

Chúng bắt Tiểu Thánh để ép buộc ngươi, vậy nên... Tiểu Thánh sẽ ổn thôi."

"Đa tạ gia chủ."

Lý Nguyên trả lời, sau đó lấy vò rượu tu ừng ực hai ngụm.

Hai ngụm này mới đi xuống cổ họng, hắn lại có chút cảm giác choáng váng, giống như người bình thường uống rượu mạnh, từng ngụm từng ngụm đều sinh ra buồn bực.

Cảnh Bán Phong cười nói: "Lý sư, kiềm chế một chút đi, rượu này là để cho Lục phẩm Ngũ phẩm uống say, võ giả Thất phẩm chỉ cần một ngụm liền gục."

Lý Nguyên lấy lại bình tĩnh, nói: "Bách hoa nhưỡng, rượu ngon."

Cảnh Bán Phong nói: "Đúng là rượu ngon."

Lý Nguyên quay lại đề tài hỏi: "Khi nào thì đi tìm Tiểu Thánh?"

Cảnh Bán Phong nói: "Chuyện này dù sao cũng phải lên kế hoạch cho tốt, hai ngày sau sẽ đi. Lý sư ngươi yên tâm, đến lúc đó ta cũng đi."

Lý Nguyên nói: "Ta cũng đi."

Cảnh Bán Phong nói: "Đến lúc đó sẽ rất hỗn loạn, Lý sư vẫn nên ở chỗ này chờ tin tức tốt đi."

Lý Nguyên nói: "Không được, ta phải đi, ta là phụ thân của nàng."

Phụ thân.

Cảnh Bán Phong có chút trầm mặc, lại có chút muốn cười, cuối cùng vẫn nói một câu: "Đều là phụ thân, uống rượu uống rượu."...

Ngày hôm sau, chiều muộn.

"Lý sư muốn đi, để cho hắn đi là được, ở nội thành Thần Mộc Điện của ta, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Thanh âm nhàn nhạt vang lên.

Cảnh Bạch Khấu cung kính đáp lời, sau đó nói: "Những chuyện khác đã an bài xong."

Bên cạnh Cảnh Bạch Khấu còn có một nữ tử mặc hắc bào ám văn, tựa như rắn độc.

Liễu Lộ Tử kinh sợ tiến lên, nói: "Điện chủ, lần này ta nhất định lập công chuộc tội, tuyệt không để ngài thất vọng."

"Cho nên lúc ngươi điều tra, những hành hài mà ngươi có thể tiếp xúc cũng không thừa nhận bọn họ bắt cóc nữ nhi Lý Nguyên sao?"

"Khởi bẩm điện chủ, hành hài đều có phân chia công việc, chỉ có người của tổng hội mới biết tất cả mọi chuyện, mà vị kia... Đã bị ngài giết rồi."

"Nữ nhi của Lý Nguyên rốt cuộc đã chết hay chưa?" Thanh Hãn Thành đứng khoanh tay, thản nhiên hỏi.

"Không chết, nhất định không chết." Liễu Lộ Tử vội vàng nói, trong giọng nói của ả có chút bối rối, ả sợ phạm tiếp sai lầm.

Cảnh Bạch Khấu bất đắc dĩ nhìn lướt qua lão tổ Liễu gia.

Rất hiển nhiên, tâm tình Liễu Lộ Tử có chút sụp đổ, cho nên... chỉ số thông minh của ả cũng bị ảnh hưởng.

Cảnh Bạch Khấu tiến lên một bước, bổ sung nói: "Điện chủ, ta cảm thấy... Đáng lẽ phải chết rồi.

Hắc Liên giáo tà ác đa đoan, ngay cả cơ thể cũng không phải hành hài, bọn họ mang theo một tiểu cô nương ngay cả Cửu phẩm cũng không phải, tiểu cô nương đó làm sao có thể sống sót?

Bất kể là độc tố, hay là âm khí, chỉ cần dính vào một chút, nữ nhi của Lý Nguyên liền đoạn tuyệt sinh cơ."

"Không, không chết, làm sao có thể chết được?" Liễu Lộ Tử nóng nảy, bái lạy nói: "Điện chủ, cho thuộc hạ một cơ hội, thuộc hạ sẽ điều tra rõ ràng minh bạch chuyện này."

Thanh Hãn Thành nhẹ nhàng ngắt lời ả, nói: "Liễu Lộ Tử, ngươi mệt mỏi nguyên ngày hôm nay rồi, đi nghỉ ngơi trước đi."

"Thuộc hạ... Thuộc hạ không mệt, thuộc hạ..." Liễu Lộ Tử thật sự rất hoảng hốt, trăm năm đạo hạnh không thể bị hủy hoại trong chốc lát, ả nhất định không thể phạm sai lầm.

Cảnh Bạch Khấu im lặng nhìn ả, hạ giọng nói: "Liễu Lộ Tử, điện chủ nói ngươi không nghe sao?!"

Thân hình Liễu Lộ Tử run lên, lúc này mới cung kính cáo lui.

Sau khi rời khỏi nơi này, uy áp bị điện chủ bao phủ hoàn toàn tản đi...

Chỉ số thông minh của Liễu Lộ Tử cảm giác dần dần khôi phục, con ngươi hẹp dài của ả chậm rãi ngưng tụ, hiện ra vài phần đăm chiêu...

Đợi ả rời đi, trong điện lập tức trở nên u tĩnh.

Thanh Hãn Thành không nói chuyện "Tiểu Thánh" nữa, mà nói: "Cộng sư thế nào rồi?"

Cảnh Bạch Khấu nói: "Bị Chúc Ban làm cho tức giận, đang nghiên cứu trận đạo trên linh khí, hiện giờ hai vị đúc binh sư này có thể nói là đấu pháp trước trận. Lần trước khi ta nhìn thấy Cộng sư, trạng thái Cộng sư rất không tốt, giống như muốn nổi điên."

Thanh Hãn Thành nói: "Ngày mai đem giường Mộng Đằng Mộc cho Cộng sư đi, bảo hắn chú ý nghỉ ngơi..."

Chợt, y lại nói: "Hài tử của Lý Nguyên phải tìm cho tốt, tìm được nếu còn sống thì mang về."

"Vâng!"

Cảnh Bạch Khấu rất hiểu.

Thanh Hãn Thành đột nhiên nói: "Không phải ý tứ như ngươi nghĩ."

Cảnh Bạch Khấu:???

Thanh Hãn Thành nghiêm mặt nói: "Bạch Khấu à, hiển nhiên là chúng ta cần Lý sư ôm lấy huyết hải thâm cừu với Hắc Liên giáo và hành hài, cho nên bất kể nữ nhi của hắn có chết hay không, chúng ta hi vọng nàng chết.

Chỉ có cô nương tên Tiểu Thánh kia thật sự đã chết, Lý sư mới không còn lựa chọn nào khác.

Thế nhưng, đời ta làm việc phải có trách nhiệm và nguyên tắc.

Có cái nên làm, có cái không nên làm.

Nếu cô nương tên Tiểu Thánh kia còn sống, nhất định phải mang nàng trở về, cho dù để một vài hành hài chạy thoát, cũng không sao."

Cảnh Bạch Khấu:???

Vừa rồi điện chủ rõ ràng không có ý này, vậy rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả?

Một loại cảm giác sợ hãi quỷ dị, nổi lên trong lòng y.

Điều này làm cho y nhớ tới điện chủ từng lật lọng, hãm hại Chúc sư một cách khó hiểu, lại trừng phạt nhà mình một cách khó hiểu.

Tuy nói hậu bối nhà mình tính tình không ra hồn, nhưng bị cha ruột chém đầu rồi bỏ vào hộp, mang khuôn mặt tươi cười tặng người chung quanh, cuối cùng cũng là một loại tàn nhẫn.

Mà lần nào điện chủ cũng rất chân thành.

Vô cùng chân thành, chân thành làm cho người ta cảm thấy y không có khả năng đang nói dối.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lời nói và hành động của y không đồng nhất.

Nam nhân này đứng ở chỗ cao, vẻ mặt chính khí, ống tay áo bồng bềnh, bạch mai thanh nhã xuất trần, tựa như tiên nhân phiêu bạc muốn bay vào đám mây.

Cảnh Bạch Khấu theo bản năng hơi ngẩng đầu, đã thấy ánh trăng sáng tỏ, vừa vặn từ trong cửa sổ mái treo lơ lửng rơi xuống, chiếu vào trên người nam nhân kia, nửa khuôn mặt của y lộ ra vẻ quang minh yên tĩnh, nửa khuôn mặt lại giống như bởi vì ánh sáng mà hiện ra một loại điên cuồng vặn vẹo...

Cảnh Bạch Khấu cúi đầu, trong con ngươi hiện lên vẻ sợ hãi mờ mịt, sau đó cung kính đáp: "Vâng!"