← Quay lại trang sách

Chương 368 Nghiệt tiền, nhện, búp bê, chó, Cực Lạc Viên dâng lên nguyên bộ (2)

Các trưởng lão chiêu đãi khách đến, buổi trưa an bài một bữa thịnh soạn.

Có điều vùng đất hoang dã này vốn không có gì đặc sắc, bởi vì ngay cả thức ăn cũng là vận chuyền về từ thành trấn phụ cận.

Sau đó, mọi người bắt đầu trò chuyện.

Trong lúc nói chuyện, hai vị trưởng lão này thường xuyên tò mò đánh giá Lý Nguyên, hai người biết vị này là "linh vật" khiến cho Cô hệ và Cảnh hệ hòa thuận, đồng thời cũng là một yêu nghiệt chú binh sư và thuần thú sư.

Cảnh Bán Phong nhìn về phía trưởng lão của hệ mình, hỏi: "Chúng ta đang điều tra Cực Lạc Viên, các người đóng quân ở phụ cận mỏ quặng, có thấy chuyện gì quái lạ không?"

Trưởng lão kia nhớ lại nói: "Quặng mỏ nằm ngoài quỷ vực, cho nên không có nhiều chuyện lớn. Thỉnh thoảng có mấy vụ mất tích..."

"Mất tích?"

"Ví dụ người đang ở trong phòng thì đột nhiên liền không thấy, dấu vết cũng không lưu lại, cũng không chạy trốn."

Thôi Vô Kỵ đột nhiên hỏi: "Có phải trong phòng đó không còn ai nữa không?"

"Nếu như biến mất ở trong phòng thì không có người khác ở trong đó, bởi vậy đến bây giờ chúng ta vẫn không có cách nào xác nhận những người mất tích này là chết hay còn sống.

Cho nên, hiện tại trong mỏ quặng này còn có một quy củ bất thành văn, đó chính là tuyệt đối không được lạc đàn."

"Lạc đàn, nhất định sẽ xảy ra chuyện sao?"

"Điều đó thì không, chỉ là người mất tích đều là khi đang ở một mình."

Thôi Vô Kỵ nói: "Ta nghe nói qua những đạo cụ ác quỷ được sử dụng bởi hành hài, thông thường thể hiện năng lực của một ác quỷ nào đó.

Mà trước đó chúng ta đã từng gặp qua rất nhiều loại tay nắm cửa, loại tay nắm cửa này là đóng cửa giết người, chỉ cần một người bị nhốt ở trong cửa, sẽ gặp phải tập kích...

Có điều, loại tập kích này cũng không mạnh, coi như là đệ tử Lục phẩm cũng có thể sống sót."

Cảnh Bán Phong nói: "Thôi trưởng lão có điều không biết đi? Những này đạo cụ ác quỷ cũng phân theo cấp độ, loại xuất hiện hàng loạt này hẳn là kém cỏi nhất...

Hiện giờ xem ra, rất có thể là tay nắm cửa thông với Cực Lạc Nguyên này."

Ánh mắt Thôi Vô Kỵ sáng lên, nói: "Giam cầm, sẽ xảy ra chuyện. Vì vậy, về sau chiến đấu trên mảnh đất này, tuyệt đối không được hành động một mình."

Cảnh Bán Phong gật đầu, khen một tiếng "quả đúng như thế", sau đó suy nghĩ một chút, lại đột nhiên nói: "Mấy ngày nay tốn công vô ích, chúng ta không ngại thay đổi góc độ suy nghĩ thử xem.

Nếu như đạo cụ hành hài kế thừa đặc điểm của ác quỷ, như vậy... thấy rõ ác quỷ, tương đương với hiểu rõ một bộ phận năng lực đạo cụ hành hài.

Cho nên, thay vì cứ lảng vảng bên ngoài, không bằng trực tiếp tống bọn tử tù đi vào quỷ vực dò xét."

Thôi Vô Kỵ cười nói: "Gia chủ Cảnh gia cao kiến."

Ngày xưa, thái độ hai người đều là muốn giết chết đối phương, nhưng khi vào việc thì ai nấy đều có chủ kiến.

Lúc này phụ họa lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực, loại cảm giác này hơi có chút vi diệu.

Thôi Vô Kỵ nhìn về phía trưởng lão Cô hệ trú đóng nơi này, hỏi: "Các ngươi có bản đồ địa hình của Cực Lạc Viên không?"

Trưởng lão nói: "Khởi bẩm lão tổ, điện chủ từng bảo chúng ta tận lực vẽ, hiện giờ đã vẽ được một bản phác thảo, nhưng cũng không chính xác. Bởi vì Cực Lạc Viên vốn rất lớn, hơn nữa biên giới còn đang biến hóa từng giây, mỗi năm đều khác nhau, rất khó đánh giá."

"Vậy cho chúng ta một bản."

"Không thành vấn đề."

Mọi người nhìn chút chi tiết trên bản đồ, thấy sắc trời đã tối, quyết định ở lại một đêm.

Bởi vì cân nhắc đến nguyên tắc "giam cầm sẽ xảy ra chuyện", thế nên đều là hai người ngủ cùng một phòng.

Mà lúc này có hai lựa chọn, một là ngủ với nha hoàn cung cấp trên mỏ, một là ngủ với cộng sự.

Lý Nguyên lựa chọn vế sau, hắn và Thôi Vô Kỵ mỗi người ngủ một giường, cứ như vậy qua một đêm.

Ngày hôm sau, sáng sớm, trời trong.

Mọi người rời đi, trở về vách núi ban đầu, lợi dụng "địa hình bản đồ biên giới của quỷ vực Cực Lạc Viên", bắt đầu đẩy mạnh tới chỗ sâu.

Nếu như bên ngoài không xảy ra chuyện gì, vậy thì đi vào bên trong...

Nhiều tử tù bắt đầu được đưa đến từ các thị trấn lân cận.

Mà bởi vì lượng chứa của nhà lao có hạn, số lượng tử tù cũng có hạn, đệ tử Thần Mộc Điện bắt đầu tìm kiếm sơn tặc và đạo phỉ chung quanh, cùng với lật một chút danh sách của huyện trấn, bắt tới những người có "rất nhiều tiền án, lại bởi vì đủ loại sự tình, mà chưa phán tử tội".

Từ góc độ này mà nói, Thần Mộc Điện vẫn tương đối đúng đắn....

Vài ngày sau...

Bên ngoài cũng không có thu hoạch gì.

Đệ tử Thần Mộc Điện bắt đầu thúc giục tử tù đạo phỉ tiến vào "biên giới mơ hồ", cũng chính là khu vực trung gian "có thể là biên giới, cũng có thể đã biến hóa, nhưng không cách nào chứng thực".

Mà các đệ tử và các trưởng lão thì ở xa xa quan sát.

Đinh A Phi là một tên côn đồ, huyện úy địa phương, gã có chút quan hệ dây mơ rễ má, mà ngày thường gã cùng lắm chỉ làm loại chuyện "thừa dịp nhà nào đó không có nam nhân, tới cửa đùa giỡn nông phụ, sau đó bị phát hiện lại cào ngược, nói nông phụ câu dẫn gã".

Gã càng làm càng lớn mật, lần này mới uy hiếp một tiểu nương, chuẩn bị làm việc, lại không hiểu vì sao bị bắt tới đây.

Trình độ của Đinh A Phi còn chưa đủ để biết Thần Mộc Điện, cho nên gã báo ra tên "Huyện úy", lại dọa người nói "huyện úy là thê huynh ta", nhưng không ai để ý đến gã...

Lúc này Đinh A Phi mới luống cuống.

Lúc này, gã muốn cầu xin, đã thấy đám người phía sau dùng cung nỏ đối với gã, chỉ cần gã dừng lại, mũi tên cung nỏ sẽ bắn ra.

"Đại ca, tha cho ta đi.

Ta sẽ đưa tiền cho các người..."

Đinh A Phi vừa đi về phía trước, vừa hô.

Nhưng không ai để ý đến gã

Gã nhìn người cách đó không xa.

Đó là một đại hán mặt đầy thịt, vừa nhìn đã biết là sơn phỉ.

Mà đại hán kia cư nhiên cũng đang phát run.

Nhóm người đầu tiên dệt thành lưới, đi về phía quỷ vực, phía sau thỉnh thoảng truyền đến những lời nói như "phát hiện dị thường lập tức nói, nếu biểu hiện tốt, còn có thể sống sót trở về".

Đinh A Phi bất đắc dĩ, chỉ có thể liều mạng tìm kiếm điều dị thường.

Mà đúng lúc này, gã đột nhiên nhìn thấy một kim nguyên bảo nằm ở trên bùn đất ở trước mặt.

Loại địa phương này, làm sao có thể có kim nguyên bảo?

Trong lòng Đinh A Phi vui vẻ, nhưng con ngươi lại đảo quanh, tham ý chợt sinh. Kim nguyên bảo này cũng đáng giá không ít tiền, nếu như có thể mang ra ngoài, vậy cũng đủ đi câu lan sảng khoái một phen, mặc dù không thể mang ra ngoài, nhưng cũng có thể đưa cho những người ở phía sau.

Nghĩ như thế, Đinh A Phi liền rón rén đi tới, muốn thừa dịp người khác không chú ý nhanh chóng thu kim nguyên bảo vào trong túi. Nhưng gã mới đi được hai bước... Đại hán bên cạnh gã nhanh chóng tiến lên, khom lưng cầm lấy kim nguyên bảo, sau đó hướng về phía sau hô to: "Ta phát hiện dị thường! Ở đây có một khối kim nguyên bảo!"

Đinh A Phi lập tức nổi giận, hô: "Nguyên bảo kia là ta sơ ý làm rơi! Không phải dị thường!"

Đại hán không thèm để ý gã, trực tiếp cầm lấy kim nguyên bảo cắn cắn, lại hô với phía sau: "Chất lượng vô cùng tốt!"

Đinh A Phi chỉ vào đại hán nói: "Đây là của ta."

Đại hán nhếch miệng, lộ ra nụ cười dữ tợn.

Đinh A Phi sợ tới mức ngã mông xuống đất, sau đó lại ra vẻ thoải mái đứng dậy vỗ vỗ mông, nói: "Quên đi quên đi, không cần nữa."

Đại hán cầm lấy kim nguyên bảo quơ quơ.

Mà đệ tử Thần Mộc Điện ở phía sau thì sửng sốt.

Loại địa phương này xuất hiện kim nguyên bảo, quả thật là lạ.

Người tọa trấn ở phía sau là một vị trưởng lão Cô gia.

Trưởng lão Cô gia truyền lệnh cho đệ tử phụ cận.