← Quay lại trang sách

Chương 398 Đại chiến tạm dừng, Vân Sơn cố nhân (3)

Trước đây "bí binh" là do Huyết Đao Môn mua từ thương hội Hồng Nghĩ, hiện giờ xuất hiện ở chỗ này cũng không kỳ quái, dù sao thương hội Phú Giáp chia làm hai nhà, nhưng rõ ràng bên mình vẫn tồn tại con đường liên hệ với "thương hội Bích Thỏ".

Cho nên, những bóng trắng này, hẳn là mua sắm theo con đường "thương hội mậu dịch".

Bởi vậy, thương hội Bích Thỏ cũng sẽ không biết thương hội Phú Giáp ở nơi nào, từ đó có thể bảo vệ thế lực do Đường âm thầm thành lập, tránh cho nàng đối mặt trực tiếp với những con quái vật khổng lồ ở Trung Nguyên, ít nhất coi như là thêm một tầng đệm.

"Người nào?!"

Trong phòng truyền đến thanh âm cảnh giác mà lạnh lùng của thiếu nữ, nhưng không phải của Đường Niên.

Lý Nguyên không định thử trong mấy năm nay nghĩa nữ trưởng thành như thế nào, dù sao tài nguyên tiêu hao ở chỗ này đều là của nhà mình, đây không phải là rảnh rỗi đi gây sự sao?

Vì thế để tránh hiểu lầm, hắn rất thẳng thắn nói: "Ta tới tìm Đường Niên, là bạn, không phải là địch."

Dứt lời, trong phòng yên tĩnh một chút, ngay sau đó cửa sổ nhà đá có khuôn mặt của một thiếu nữ thoáng ghé qua. Chỉ là cửa sổ giấy dầu này có chút kỳ quái, dường như từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, mà từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong.

Ngay sau đó, trong phòng truyền đến tiếng cười khinh thường, cùng với tiếng nói trào phúng tốc độ cực nhanh.

"A, muốn tìm sư phụ ta?

Ngươi là con của gia tộc nào?

Ngươi cũng xứng tới tìm sư phụ ta?

Ta nói cho ngươi biết, lão nương ta cũng phải xếp hàng thật lâu mới trở thành đệ tử của sư phụ Đường Niên.

Hơn nữa sư phụ nhà ta truyền nữ không truyền nam, ngươi á hả, vẫn là trước..."

Lời còn chưa dứt, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng chén rượu rơi xuống đất, cùng với âm thanh "đằng đằng đằng", giống như có người đột nhiên kinh hãi, ngay sau đó chạy tới giữ chặt thiếu nữ đang nói chuyện.

Thiếu nữ lại hét lên, tốc độ nói vẫn cực nhanh: "A, Vương sư phụ, người kéo con làm gì?

Vương sư phụ, người làm sao vậy?!

Hả? Người đang hoảng loạn à?

Chỗ chúng ta là bản bộ của Đường Môn, người có gì phải sợ?

Ở trên con đường này, chúng ta chính là mạnh nhất! Hừ!"

Lý Nguyên nghe được động tĩnh bên trong, đã đoán được xảy ra chuyện gì.

Vương Hạc Nhiên quả nhiên ở đây, y nghe ra giọng nói của hắn.

Nhưng Vương Hạc Nhiên lại biết thân phận của hắn chính là bí mật, tuyệt đối không thể bại lộ cho bất luận kẻ nào, cho nên y theo bản năng giữ chặt thiếu nữ kia lại.

Mà thiếu nữ kia, là vì Đường Niên và những người mình phái ra, hoặc là thêm cả gia thế của bản thân nàng, nàng hoành hành đã quen trên mảnh đất này, cho nên mới nói như vậy.

Chỉ cần từ một góc nhìn này, Lý Nguyên cũng có thể đoán được thủ đoạn của Đường Niên.

Thành lập thế lực phía sau màn, lại dùng phương thức "thu đồ đệ" làm "tác dụng tương tự như thông gia".

Nhưng làm vậy rõ ràng sẽ có mối nguy hiểm tiềm ẩn, lòng trung thành với nàng là giải pháp để giải quyết tai họa ngầm này, mà nhìn bộ dáng thiếu nữ, rõ ràng là rất ngưỡng mộ Đường Niên.

Cho nên, tai họa ngầm tạm thời rất nhỏ.

Hắn không dạy vô ích.

Lúc này, mặc dù Lý Nguyên bị rất nhiều nỏ tiễn chỉa vào, bị rất nhiều binh khí hướng vào người, nhưng chỉ cảm thấy thú vị và... an tâm.

Chẳng mấy chốc trong phòng truyền đến thanh âm của Vương Hạc Nhiên: "Người tới không phải kẻ địch, cũng không phải bái sư, lại càng không phải cầu hôn, đây là bằng hữu của... sư phụ các ngươi."

Vừa dứt lời, cửa phòng nhỏ liền mở ra.

Trước cửa có một thiếu nữ khôi ngô lưng hùm vai gấu đang đứng, thiếu nữ này chặn ở trước cửa, mà phía sau nàng hẳn là thiếu nữ luôn nói chuyện nãy giờ.

Thiếu nữ kia mặc một thân cẩm y hoa quý, khuôn mặt xinh đẹp, thực lực cũng có chút bất phàm, đã đạt tới thất phẩm sơ kỳ.

Về phần thiếu nữ lưng hùm vai gấu này, lại giống như thất phẩm hậu kỳ, thiên phú không tệ.

"Ngươi là bằng hữu của sư phụ ta?" Thiếu nữ hổ gấu vẻ mặt nghi hoặc.

Lý Nguyên nói: "Coi như là vậy đi."

"Bằng hữu nào!" Thiếu nữ xinh đẹp cũng đứng trước cửa.

Lý Nguyên cười nói: "Tóm lại không phải bạn trai.

Hơn nữa, giống như sư phụ các ngươi, không phải ngày nào cũng dính lấy khôi lỗi sao?

Làm sao nàng có thể thích một nam nhân được?"

Câu nói của hắn cũng coi như là hỏi thăm loại nói bóng nói gió. Dù sao... nếu nghĩa nữ thật sự thích ai, tất có khả năng gạt hắn. Nhưng một câu hỏi thăm dạng mắng người như vậy thì tám chín phần mười sẽ khơi dậy sự phản bác của hai thiếu nữ trước mặt. Các nàng vừa phản bác, chính hắn liền biết.

Đường Niên là đại tướng đắc lực trong gia tộc hắn, nhưng nếu đại tướng này muốn yêu đương, hắn sẽ không ngăn cản. Chỉ là hy vọng nàng không vừa yêu vừa làm việc.

Nhưng kết quả lại làm hắn có chút kinh ngạc.

Thiếu nữ xinh đẹp nói một tiếng "cũng đúng", sau đó tò mò nói: "Chẳng lẽ sư phụ thật sự không thích nam nhân sao?"

Thiếu nữ gấu hổ nói: "Xem ra ngươi thật sự là bằng hữu của sư phụ."

Lý Nguyên cười ha ha.

Mà bên kia, Vương Hạc Nhiên vội vàng chạy ra, nhìn thấy Lý Nguyên liền muốn quỳ.

Lý Nguyên cầm tay y trước một bước, lại vỗ vỗ vai y, nói: "Vương huynh, đã lâu không gặp."

Vương Hạc Nhiên khẩn trương run lẩy bẩy, trong mắt tràn ngập "Chủ nhân, có thể đừng như vậy được không".

Lý Nguyên lại nắm chặt bả vai y, trong ánh mắt viết "Đây chỉ là nhiệm vụ của chủ nhân mà thôi".

Thiếu nữ gấu hổ nói: "Đã là sư phụ bằng hữu, vậy mời vào đi."

Lý Nguyên hỏi: "Sư phụ nhà ngươi đâu?"

Thiếu nữ gấu hổ nói: "Có việc, đã ra ngoài."

Vương Hạc Nhiên bên cạnh thở dài nói: "Đường Linh! Đây là bạn tốt của sư phụ nhà ngươi, bạn tốt a! Không cần giấu hắn!

Ai, quên đi, ta nói!"

"Cái đó, Chủ... Chủ yếu là Lý huynh muốn biết thôi mà.

Lý huynh, Đường môn chủ ra ngoài dạy đại khôi lỗi của nàng học tập."

"Dạy khôi lỗi học tập?" Lý Nguyên sinh lòng tò mò.

Vương Hạc Nhiên nói: "Đúng vậy, Đường môn chủ nghiên cứu rất sâu, mà dường như nàng có được bí truyền sâu hơn từ Đường gia."

Thiếu nữ xinh đẹp sợ hãi thán phục: "Vương sư phụ, sao cái gì người cũng nói hết vậy?!"

Vương Hạc Nhiên cả giận nói: "Đây thật sự là bạn tốt của sư phụ các ngươi!"

Vừa dứt lời, trong phòng lại vang lên không ít thanh âm thiếu nữ, líu ríu, giống như chim sẻ mới sinh trong ngày xuân, tựa như ong vỡ tổ, vây quanh lại đây, phát ra đủ loại thanh âm tò mò.

"Bạn trai?"

"Lam nhan tri kỷ?"

Mặt Vương Hạc Nhiên trắng bệch, giọng run lên: "Không phải! Không phải!!! Các ngươi đừng nói lung tung, nếu không sư phụ các ngươi trở về chắc chắn đánh các ngươi!"

Kết quả, Vương Hạc Nhiên càng như vậy, những thiếu nữ kia càng cười hì hì, dáng vẻ "Trời không sợ đất không sợ, phụ mẫu cũng chưa từng đánh qua ta".

Thiếu nữ gấu hổ tên là "Đường Linh" tránh ra, làm thủ thế mời, nói: "Đường xa mà đến, trước tiên uống một vò làm ấm thân thể đi. Nếu ngươi đã là bằng hữu của sư phụ, vậy nhất định rất thích uống rượu."

Lý Nguyên:?????

Hắn vào phòng.

Trong phòng rất mộc mạc, đều là trang phục nhà nông bình thường.

Gần cửa sổ có bếp đất, nồi lớn.

Trong nồi nước sôi, mùi thịt bay ra, giống như thịt yêu thú bát phẩm.

Bên cửa có đinh ba, áo tơi, nón lá, rìu khai sơn, tất cả dường như là công cụ thường được những người sống trên núi sử dụng.