Chương 410 Cơ hội đột phá kỳ quái, sống cùng Cô điện chủ dưới một hang đá (4)
Liên giáo sẽ không bị một mình Cô Tuyết Kiến san bằng chứ?
Dù sao thực lực của Cô Tuyết Kiến, lại phối hợp với kiếm do mình đúc, đặt ở Thần Mộc Điện cũng chỉ có Thanh Hãn Thành mới có thể đánh bại nàng, nhưng hẳn là cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Phải là người ở cấp độ giáo chủ Liên giáo đến mới được.
Như thế, hồi lâu sau, sắc trời dần tối, Lý Nguyên lại là một ngày không thu hoạch được gì.
Đang lúc hắn chuẩn bị về nhà, đột nhiên một con chim ở xa xa quan sát thấy được cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
Cô Tuyết Kiến mặt như giấy vàng đạp đất bay lên không trung, ngự kiếm hướng bắc, hốt hoảng mà chạy, mà ở nàng phía sau thì có một tên chỉ số là "3200-11504" tại đuổi sát không rời.
Hiển nhiên, tồn tại "3200-11504" này cũng là một vị tứ phẩm, có lẽ là cấp phó giáo chủ của Hắc Liên giáo.
Nếu là lúc trước, cấp bậc như vậy gặp phải Cô Tuyết Kiến nói không chừng chỉ cần một kiếm đã tan, hai kiếm trọng thương, ba kiếm chém giết, nhưng bây giờ lại là Cô Tuyết Kiến đang chạy trốn.
Trong lúc đó, Cô Tuyết Kiến thỉnh thoảng rơi xuống mặt đất, rồi lại tiếp tục chạy trối chết, cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tâm tư vốn định trở về của Lý Nguyên lập tức phai nhạt, hắn có chút bất đắc dĩ để chim từ bên cạnh cẩn thận đi theo.
Hồi lâu sau, trong thiên địa chợt bộc phát một đoàn lôi quang.
Dường như Cô Tuyết Kiến đã dùng hết toàn bộ lực lượng, kéo dài khoảng cách với kẻ địch đang đuổi theo mình, sau đó ở cuối nhận thức đã bắn tới đâu đó, nhìn phương hướng chính là núi Tiểu Mặc.
Nếu không phải Lý Nguyên đúng lúc ở gần núi Tiểu Mặc, cũng không nhìn thấy.
Lúc này, hắn cắn răng một cái, cũng trực tiếp đi về phía núi Tiểu Mặc.
Dù sao thời khắc mấu chốt hắn có thể chạy, cũng không thể để mặc "đùi của nhi tử" chết ở bên ngoài....
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Một nam tử u ám mặc trường bào hắc liên rơi xuống gần Vấn Đao cung.
Đây là một vị phó giáo chủ khác của Hắc Liên giáo ngoại trừ Bành Di - Bành Quang.
Bành Quang nhập tứ phẩm sớm hơn Bành Di mấy năm, chỉ tiếc bởi vì không có binh khí thích hợp, cho dù đao kỹ của gã mạnh hơn Bành Di không ít, nhưng vẫn không bằng Bành Di.
Vừa bị Cô Tuyết Kiến vứt bỏ, gã một đường truy tung, một đường hỏi thăm, mà vừa mới dò hỏi đệ tử Hắc Liên giáo phụ cận Vấn Đao cung, gã mới biết Cô Tuyết Kiến rơi vào núi Tiểu Mặc.
Chỉ có điều, núi Tiểu Mặc địa vực bao la, nếu đối phương có tâm che giấu, cho dù gã tìm thế nào cũng không cách nào lấy cảm giác dò xét được.
Hơn nữa gã đã bỏ lỡ không ít thời gian, nói không chừng đối phương đã rời đi.
Vẻ mặt Bành Quang âm tình bất định, gã không thể để Cô Tuyết Kiến nhẹ nhàng rời đi như vậy.
"Vậy thì... Thả thú tuần sơn."
Tuyết ấm bay lả tả, bao phủ núi rừng thành một mảnh tuyết trắng, nhưng lại ấm áp.
Lý Nguyên xem như vận khí không tệ, dựa vào thính lực vô cùng nhạy bén, hắn lại từ trong một hố tuyết đào ra Cô Tuyết Kiến.
Chỉ có điều, bây giờ hắn đã hóa âm trang, Cô Tuyết Kiến thấy cũng sẽ không biết hắn là ai, trừ phi nàng dùng ảnh huyết rửa mặt hắn...
Nhưng hiệu quả hóa âm trang của nương tử nhà mình tương đối tốt, dội một lần cũng chưa chắc có thể rửa sạch.
Lúc này, hắn cõng nữ hiệp áo trắng hôn mê này một đường chạy như điên, chẳng mấy chốc đã chạy đến một sơn động không biết ở đâu.
Hắn vội vàng dùng bùn đất và thảo trấp tuyết ấm bôi lên thân thể, để tránh bị "sự tồn tại tăng cường khứu giác" nào đó của đối phương phát hiện, sau đó lại đem hỗn hợp dính nhão này bôi lên người Cô Tuyết Kiến.
Lúc này cũng không có giả tạo gì, khi đến những địa vị nhạy cảm như ngực hoặc mông, Lý Nguyên thông qua phương pháp ném bóng bôi đều, đợi đến khi làm xong hết thảy, hắn mới mang theo Cô Tuyết Kiến đi tới bên cạnh một tảng đá lớn không dễ thấy bên cạnh sơn động.
Sau đó, hắn cắt tảng đá khổng lồ, đào rỗng, sau đó mang theo Cô Tuyết Kiến trốn vào, sau đó lại phủ các mảnh của tảng đá. Như vậy, trừ phi có người trực tiếp đánh bạo tảng đá này, mới phát hiện ra bọn họ.
Mà muốn vậy thì rất khó, bởi vì nếu có người tới nơi này, người nọ chắc chắn lập tức tiến vào sơn động tìm tòi, mà khi đó Lý Nguyên sẽ có cảnh giác.
Sau khi đem Cô Tuyết Kiến ngồi ở trong nham thạch, Lý Nguyên ngồi sang bên kia, đút cho Cô Tuyết Kiến một viên "Tích Cốc Đan" cùng một viên "Bách Thảo Đan", cái trước phòng đói, cái sau có trợ giúp cho thương thế, đều là vật phẩm Lý Nguyên mang ra từ Thần Mộc Điện, cũng thường mang theo bên người.
Hết thảy thỏa đáng, hai người một trái một phải, cứ an tĩnh ngồi ở trong bóng tối.
Mà bên ngoài nham thạch thì có hơn mười con chim tước đang nhìn trái nhìn phải, quan sát bốn phía.
Một canh giờ trôi qua.
Hai canh giờ trôi qua...
Đôi môi đỏ mọng của Cô Tuyết Kiến khẽ mở ra, thanh âm "ưm" còn chưa phát ra thì đã bị Lý Nguyên giơ tay chặn lại, thanh âm nhanh mà nhẹ vang lên: "Địch nhân đang lục soát bên ngoài, không thể phát ra động tĩnh."
Sau khi cảm thấy động tĩnh giãy giụa trong lòng bàn tay biến mất, Lý Nguyên mới chậm rãi buông tay.
Cô Tuyết Kiến nhẹ nhàng hỏi: "Đây là đâu?"
Lý Nguyên nhẹ giọng nói: "Ẩn trong một tảng đá trong thâm sơn."
Cô Tuyết Kiến: "Tại sao ta lại bị thương? Có liên quan đến ngươi không?"
Lý Nguyên nói: "Ngươi bị Hắc Liên giáo đả thương, ta mạo hiểm tới cứu ngươi. Ngươi đừng nói nữa, tranh thủ thời gian khôi phục, chờ ngươi khôi phục bọn họ cũng ngăn không được ngươi."
Cô Tuyết Kiến nghi hoặc hỏi: "Hắc Liên giáo là cái gì?"
Lý Nguyên sửng sốt, hỏi: "Ngươi..."
"Hình như ta đã quên rất nhiều chuyện. Ngươi là ai, ngươi có biết ta không? Nhưng tại sao ta không biết ngươi? Hơn nữa, tại sao chúng ta lại ở gần như vậy?"
Trong bóng tối, Cô Tuyết Kiến trừng to mắt nhìn Lý Nguyên, mà nàng có thể cảm thấy vạt váy bên hông mình đã ép chặt trên người nam nhân bên cạnh.
Lý Nguyên cố hết sức xê dịch sang bên cạnh, sau đó nói: "Đừng nói nữa, mau chữa thương. Thê nhi còn đang chờ ta về nhà, ta đây là liều chết tới cứu ngươi, ngươi đừng lãng phí thời gian."
"Lão bà nữ nhi a" Cô Tuyết Kiến "Ồ" một tiếng, sau đó lại nói: "Cám ơn đại thúc nha."
Lý Nguyên: Σ(° △ °) -?
Hắn vội vàng hỏi: "Ngươi tên là Cô Tuyết Kiến phải không?"
Trong bóng tối bên cạnh truyền đến thanh âm ôn nhu: "Đúng vậy, đại thúc."
Mà đúng lúc này, Lý Nguyên đột nhiên nhận ra cái gì, vội vàng làm động tác cấm thanh.
Trí nhớ của Cô Tuyết Kiến dường như xảy ra vấn đề, nhưng thực lực vẫn còn, nàng thu lại hơi thở, cho dù Lý Nguyên tựa vào bên cạnh nàng cũng cần nghiêm túc cảm giác mới có thể phát hiện ra.
Trong con ngươi của chim sẻ, từng bóng tối quỷ dị đang nhanh chóng lướt qua giữa các sườn núi, những bóng tối đó khó có thể tưởng tượng, không thể nêu tên, giống như một số con thú kỳ lạ.
Theo thời gian trôi qua, một con dã thú nào đó dường như tới gần Lý Nguyên, lại chui vào sơn động xáo lên một hồi, sau đó rời đi.
Ngay tại một khắc nó tiến vào sơn động, cả người Lý Nguyên chợt chấn động: Cơ hội, hắn cảm thấy cơ hội phá cảnh!
Trên người dã thú kia, có thứ hắn cần để đột phá!
Thông qua chim bay, hắn có thể nhìn thấy dã thú đen thui kia đạt tới chỉ số đáng sợ "1200-1200", đây là số liệu ngũ phẩm sơ giai, cũng là một số liệu kỳ lạ đến mức không có bất kỳ dao động nào.
Tại sao lại có loại số liệu này?
Tại sao "hạt giống" cần thiết để đột phá của hắn lại ở trên người dã thú này?
Hiện tại hắn có nên đi ra ngoài và đánh chết dã thú này không?
Lý Nguyên lâm vào suy tư, mà đúng lúc này, trong bụng Cô Tuyết Kiến bên cạnh hắn truyền đến một tiếng "ùng ục".
Ngay sau đó truyền đến thanh âm ngượng ngùng nhẹ nhàng.
"Đại thúc, đói bụng rồi."
Lý Nguyên:...
Chết tiệt, đây là Cô điện chủ mà hắn biết sao?
Nếu phải, làm sao lại phạm phải loại sai lầm cẩu huyết nhược trí này được!!