← Quay lại trang sách

Chương 413 Đột phá ngũ phẩm, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (3)

Diêm nương tử ôn nhu đè lên da đầu hắn, ôn nhu nói: "Không nên gấp, không nên gấp..."

Lý Nguyên đột nhiên nói: "Diêm tỷ, nếu ta sử dụng đạo cụ của người bán trang sức đồng và người bán đường với nàng, nàng có thể nuốt chúng không?"

"Có thể, chỉ là Tiểu Thánh sẽ phải chuyển ra ngoài một thời gian, chàng cũng không có biện pháp đến đây."

"Trạng thái của Diêm tỷ sẽ có vấn đề gì không?"

"Mấy ngày nay, ta đều cảm thấy mình sắp trưởng thành, sao có thể có vấn đề?

Vậy tướng công, ngày mai chúng ta bắt đầu sao?

Chàng đưa người đường cho ta, ta chỉ cần liếm người đường là người bán đường sẽ tới tìm ta.

Chàng đưa trâm cài tóc bằng đồng cho ta, ta chỉ cần dùng tóc của ta biên thành tiểu nhân và đâm trâm cài đồng xuống tiểu nhân, như vậy người bán trang sức đồng cũng sẽ tới tìm ta."

Lý Nguyên lắc đầu, nói: "Ta chỉ xác nhận trạng thái hiện tại của nàng thôi.

Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc chúng ta ra tay.

Một khi Liên giáo và Liễm Y trai nhận ra dã tâm của chúng ta, bọn họ có thể sẽ trở mũi thương, điên cuồng đến diệt trừ chúng ta.

Dù soa thì, chúng ta sẽ cản đường họ."

Hai phu thê nói chuyện bên gối, một lát sau, Lý Nguyên nằm thẳng, Diêm nương tử xoay người, sau một hồi vui vẻ hằng ngày, liền ôm nhau ngủ.

Ngày hôm sau, Lý Nguyên tinh thần sảng khoái trở về huyện Sơn Bảo, tiếp tục đợi ở phụ cận Vấn Đao cung.

Trải qua quan sát lâu như vậy, hắn đã phát hiện Vấn Đao cung thật ra đã là trung tâm của Liên giáo.

Phòng ngự của vùng đất hạch tâm này cũng không phải quá chặt, mà phòng ngự chân chính hữu hiệu đều ở bên ngoài.

Cho nên, sau khi ký kết liên hệ với một nhóm chim sẻ thường xuyên ra vào Vấn Đao cung, Lý Nguyên thành công đưa ánh mắt đến Vấn Đao cung, bắt đầu quan sát tình huống bên trong.

Thời gian trôi qua từng ngày.

Lý Nguyên vừa quan sát Vấn Đao cung, vừa cố gắng tìm kiếm kỳ thú nhìn thấy ngày đó, đồng thời còn mượn quan hệ Vân Sơn đạo Đường Môn thăm dò Băng tộc phương Tây.

Thứ hai, thứ ba hầu như không có tiến triển.

Ngược lại thứ nhất có đột phá.

Lý Nguyên gặp được ba cố nhân —— Triệu giáo tập, Hứa giáo tập, còn có Dương giáo tập.

Ba người này theo thứ tự là Triệu Thuần Tâm, Hứa Thịnh, còn có Dương Đằng.

Thân phận lần lượt là sư tỷ của Lý Nguyên khi còn ở Huyết Đao Môn, một trong những người cầm lái Lý Nguyên sắp đặt ở Xa Hương, một vị đệ tử Lý Nguyên thu được từ Chanh Hoa Môn.

Tin tức trôi nổi trên đỉnh đầu ba người này đều rất cổ quái, giới hạn dưới là "350", xem như số liệu nhập lục phẩm tiêu chuẩn, mà giới hạn trên lại là "700".

Khoảng cách này khá phóng đại.

Trừ ba người này ra, Vấn Đao cung không còn lục phẩm nào khác.

Mà nội dung ba người này truyền thụ ở Vấn Đao cung thì theo thứ tự là "Tuyệt Đao","Yêu Đao","Bá Đao".

Ban ngày, bọn họ đều rất bình thường, nhưng vừa vào đêm thì giống như đang thừa nhận thống khổ khó có thể tưởng tượng, riêng mình rên rỉ và đấu tranh.

Lý Nguyên tính toán khoảng cách, chỗ Triệu Thuần Tâm ban đêm cách tường vây nào đó không đến một dặm, hắn liền dựa vào, sau đó thuận lợi cảm nhận được "cơ hội đột phá" ở trên người Triệu Thuần Tâm.

Lần này, hắn đã hiểu.

Cùng ngày, hắn liền nhắm chuẩn một đệ tử Liên giáo thường xuyên ra vào Vấn Đao cung, người này phụ trách đưa cơm đêm cho Triệu Thuần Tâm, tên là Nhị Bảo, nhắm chuẩn bộ dáng của y.

Sau khi quan sát cẩn thận các quy tắc hành vi và phong cách nói chuyện của y trong một vài ngày.

Một buổi tối, Lý Nguyên trở lại quỷ vực chợ đen, tự mình hóa trang âm biến mình thành bộ dáng đệ tử kia, ngay sau đó lại để cho bà nương nhà mình vào sáng mai cũng trang điểm cho hắn giống như vậy.

Ngày hôm sau, như thường ngày, Nhị Bảo lái xe bò, tới Vấn Đao cung đưa chút thức ăn đặc thù có "thêm nguyên liệu".

Về phần bỏ thêm nguyên liệu gì, Nhị Bảo không biết, y chỉ là một lâu la.

Đêm nay, trăng sáng sao thưa, gió cũng không lạnh.

Nhị Bảo lái xe bò vừa hát, đột nhiên y cảm thấy cổ tay mình lạnh lẽo, giống như có một cái xiềng xích bằng da lạnh như băng quấn ở trên tay.

Y hoảng sợ, mắng: "Chó...

Chữ thô tục phía sau còn chưa ra khỏi miệng, cổ tay kia của y cũng có cảm giác tương tự.

Mà toàn bộ linh hồn của y bị bao vây bởi một tầng lưới, mà hướng của tấm lưới lại chỉ nam nhân phía sau y, một nam nhân giống y như đúc — Lý Nguyên.

Nhị Bảo rốt cục quay đầu, cung kính nói: "Cẩu nô tài, bái kiến chủ nhân."

Lý Nguyên nói: "Nhị Bảo, ngươi chờ trên cây này một lát, động tĩnh gì cũng không được phát ra, ta đi đưa đồ ăn cho ngươi."

"Vâng, chủ nhân." Nhị Bảo vội vàng đáp ứng.

Lý Nguyên đưa y đến một gốc cây già hơn nửa tháng qua chưa bao giờ có người tới gần, sau đó hắn ngự xe thuận lợi đi tới Vấn Đao cung. Đến trước cửa, hắn lấy loại tư thế chết lặng giơ tay lên, lại ngẩng mặt lên.

Thị vệ canh gác cũng dùng loại biểu tình quen thuộc, mở cửa cho hắn vào.

Diễn xuất của Lý Nguyên tựa như từ trong xương cốt, trước khi hắn nhìn thấy Triệu Thuần Tâm, gần như là Nhị Bảo chân chính.

Mà khi đi vào mật thất của Triệu Thuần Tâm, thì thoáng dừng lại, sau đó như thường lệ, cầm hộp cơm tiến vào mật thất.

Trong mật thất, Triệu Thuần Tâm khóa mình bằng xiềng xích đặc chế, nhốt trong một cái lồng giam.

Nàng giống như điên cuồng, tóc tai bù xù, thịt ngang hai gò má điên cuồng lắc lư trong bóng tối, vết sẹo ở khóe mắt bị đôi mắt lồi lõm làm phồng lên, rất đáng sợ.

"A a a!!"

"Không! Đau quá, cho ta ăn!"

"Ta muốn ăn!"

Triệu Thuần Tâm nhìn thấy Nhị Bảo, chật vật giãy giụa, bò lại và xông về phía hàng rào sắt, giống như quỷ đói trong địa ngục.

Ánh trăng từ cửa sổ phía sau nàng chiếu xuống, ném bóng dáng khôi ngô của nàng và lan can xuống đất.

Lý Nguyên buông cảm giác ra, quét quét bốn phía, không người.

Lúc này hắn mới cất bước đi về phía Triệu Thuần Tâm.

Cộc cộc cộc...

Tiếng bước chân và tiếng gào thét điên cuồng đan xen thành tiếng nhạc kỳ dị.

"Cơ hội đột phá" của Lý Nguyên lúc này đã vô cùng rõ ràng rồi.

Thậm chí khi hắn tới gần Triệu Thuần Tâm, hắn dĩ nhiên còn có thể nhìn thấy chỗ trái tim Triệu Thuần Tâm có một hình "đồ văn huyền bí giống như tổ lục".

Nhưng hắn không có tổ lục, người tu luyện công pháp của hắn lại lấy được tổ lục từ chỗ nào?

Hơn nữa loại "nhìn thấy" này cũng không phải là nhìn thấy theo ý nghĩa bình thường.

Lý Nguyên có cảm giác, dường như chỉ có một mình hắn mới nhìn thấy được.

Hắn lại quan sát tỉ mỉ, phát hiện "tổ tiên" kia tựa như một thanh đao cắm sâu vào trái tim Triệu Thuần Tâm, khiến cho huyết sa vốn nên lưu chuyển bình thường kia gặp trở ngại nào đó, làm cho dòng chảy trở nên gian nan...

Nhưng mà khi huyết sa lưu động, thanh đao kia lại dùng sức ép vào trái tim.

"Ban ngày áp vào, trở ngại biến mất, cho nên có thể duy trì bình thường.

Vào đêm sẽ bắn ra, cản trở huyết sa lưu chuyển, cho nên sẽ điên.

Qua đêm, lại một lần nữa ép vào."

Lý Nguyên đưa ra một kết luận.

"Chỉ là tổ lục này, từ đâu ra?"

Đột nhiên, một cảm giác kỳ dị khác đột nhiên sinh ra, như thể giữa hắn và tổ lục đó tồn tại một lực hấp dẫn.

Lý Nguyên tiếp tục tới gần phía trước, nhìn sư tỷ một thời, nhớ tới một ít chuyện cũ, trong lòng thầm thở dài, nhất thời không biết mình rốt cuộc là đúng hay sai.

Nhưng bất kể là đúng hay sai, bất kể hắn thiện hay ác, bây giờ hắn sẽ tiếp tục.

Ý chí của hắn, sẽ không dao động.