Chương 439 Cường giả có được tất cả, đại trưởng lão Chân Viêm Nguyên (2)
Chân Viêm Tuyết vui vẻ chạy đến bên người Lý Nguyên, nói: "Mộc Nhị ca, ta dẫn chàng đi gặp tộc trưởng."
Lý Nguyên buông thương cắm trên người Chân Viêm Hắc Xỉ ra, nói một câu: "Đi thôi."
Hắn mới đi được hai bước, Chân Viêm Hắc Xỉ ở sau lưng đã hét lớn: "Ta tên là Chân Viêm Hắc Xỉ, ngươi tên là gì?"
Lý Nguyên quét qua người Băng tộc chung quanh, nói: "Vương Mộc Nhị."
"Được rồi! Vương Mộc Nhị! Chờ vết thương của ta lành lại, ta sẽ lại đến khiêu chiến ngươi! Đến lúc đó, ta sẽ giành lại nữ nhân của ta!" Chân Viêm Hắc Xỉ rống to.
Lý Nguyên nói: "Ta muốn nữ nhân của ngươi làm gì?"
Chân Viêm Hắc Xỉ cả giận nói: "Ngươi khinh thường ta phải không?! Ta thua, nhưng ta không phải là người thua không biết đứng lên! Ngươi có thể thắng ta, nhưng ngươi không thể sỉ nhục ta!"
Lý Nguyên cảm thấy một khoảng cách văn hóa sâu sắc, nhưng cũng nghi ngờ "Băng Hà Kỳ Duyên".
Dù sao, Băng tộc được ghi chép trong 《 Băng Hà Kỳ Duyên 》 không phải là bộ dáng như vậy, mà thiên về một chủng tộc đào băng và yêu chuộng hòa bình.
Bất quá hắn nghĩ lại, trong Băng Hà Kỳ Duyên có nói, trên mảnh lãnh nguyên này có không ít chủng tộc.
Mà chủng tộc khác nhau có văn hóa và phong tục khác nhau cũng rất bình thường.
Nghĩ như vậy, Lý Nguyên liền cảm thấy logic thông thuận, bất quá còn cần nghiệm chứng.
"Không ngờ ngươi lợi hại như vậy..." Chân Viêm Tuyết lúc này đã rất vui vẻ: "Vốn ta còn lo lắng."
"Nếu như ta đánh không lại y, sẽ ra sao?" Lý Nguyên đột nhiên nói.
Chân Viêm Tuyết nói: "Hừ! Vậy ta sẽ ra tay, đánh bại y."
"Vậy nếu nàng cũng bại thì sao?"
"Ta sẽ không bại!" Quanh người Chân Viêm Tuyết nổi lên chiến ý.
Bốp!
Lý Nguyên giơ tay, bất đắc dĩ vỗ trán.
Bà nương nhà mình và cái tên Chân Viêm Hắc Xỉ kia, đều là người một đạo a...
Bọn họ tuân theo quan niệm mộc mạc "cá lớn nuốt cá bé", lại giữ vững sự ngạo mạn của "bộ não đơn giản".
Tóm lại, họ sẽ nghĩ:
Mạnh, đi cướp!
Yếu, sẽ bị cướp!
Bại? Ta sẽ không bại!
Lý Nguyên và Chân Viêm Tuyết đi tiếp theo hướng xâm nhập vào Băng tộc, ánh sáng càng thêm thịnh vượng.
Mà trung tâm của ánh sáng này là một đống lửa lớn bằng sân bóng rổ.
Trong lửa không có củi, nhưng ngọn lửa lại không gián đoạn mà luôn ngang nhiên bừng cháy như vậy.
Không có khói, chỉ có hơi ấm.
Ánh sáng ấm áp kia chiếu lên da thịt, liền ngăn cách băng tuyết giá lạnh hoàn toàn.
Khi tới gần, Lý Nguyên cảm thấy ảnh huyết đông lạnh trong cơ thể mình lại đang hồi sinh, lực lượng cũng từ thất phẩm chậm rãi khôi phục lục phẩm.
Lý Nguyên không hoài nghi, khi hắn đủ gần đống lửa, hơn nữa ở lại trong đống lửa này một thời gian, sức mạnh của hắn sẽ khôi phục lại ngũ phẩm.
Đường xa đen tối, gió tuyết ngập trời.
Nhưng nơi này lại sáng, từng tảng đá cao tạo thành hàng rào đơn giản, hoặc là nói tường thành.
Bên cạnh đống lửa là lều da thú, trong lều có nam nữ, thậm chí còn có trẻ con ra ngoài, tò mò đánh giá hắn.
Dáng vẻ của những người này và Đại Chu có sự khác biệt rõ ràng.
Thân hình bọn họ thường cao gầy, da thịt trắng như tuyết, mà hai mắt đều có hồng trạch nhàn nhạt, tựa như bảo thạch xinh đẹp lại ấm áp.
Và dữ liệu của những người này được chia thành ba loại.
"200-300" thường là trẻ em và người già.
Loại "350-500" là loại nam nữ tương đối yếu đuối.
Còn lại "600-800" thì tương đối ít.
Sau đó, Lý Nguyên lại chú ý tới, ở đây "phân phối nam và nữ rất không đồng đều".
Có lều chỉ có một nam nhân ngồi lẻ loi, trong khi có lều lại có ba bốn nữ nhân xinh đẹp vây quanh một nam nhân...
Nam nhân lẻ loi thường ở nơi cách đống lửa lớn khá xa, thần sắc cũng có chút chán chường.
Trong khi những nam nhân có ba hoặc bốn nữ nhân sống trong lều gần đống lửa, bước đạp đầy sức mạnh, hai mắt tỏa sáng cũng tràn đầy cảm giác xâm lược.
Dường như chú ý tới ánh mắt của Lý Nguyên, Chân Viêm Tuyết nói: "Ở chỗ chúng ta, cường giả có thể cưới mấy thê tử, mà kẻ yếu thì một người cũng không thể cưới. Tộc trưởng nói, chỉ có như vậy mới có thể thai nghén ra hậu duệ cường đại, cũng mới có thể làm cho tộc quần chúng ta càng thêm lớn mạnh."
Lý Nguyên nói: "Vậy những bộ lạc khác thì sao?"
Chân Viêm Tuyết nói: "Có một số giống sói, có một số giống cừu."
Lý Nguyên gật đầu, mà hắn mơ hồ nghe được chung quanh truyền đến thanh âm.
Tiếng xì xào bàn tán, giống như đang nói chuyện Chân Viêm Hắc Xỉ bị người ta đánh bại.
Khi đến gần, đống lửa mang lại càng nhiều ấm áp hơn.
Hai mắt Lý Nguyên bắt đầu trở nên càng có thần.
Hắn hơi rũ mắt, dừng lại trước lều trại cách đống lửa gần nhất.
Rào rào
Rầm...
Rèm vải từ bên trong xốc lên, trong lều sáng sủa ngồi ngay ngắn một tráng hán để mình trần, đầu đội mũ xương.
Dưới gối tráng hán phủ phục một con cự lang lục phẩm, đỉnh đầu phiêu chỉ số "1710-1725".
Đây là tộc trưởng Chân Viêm Hùng.
Chỉ dựa vào huyết nhục đã có thể trưởng thành đến trình độ này, Lý Nguyên càng thêm tò mò...
"Mộc Nhị ca" Chân Viêm Tuyết lặng lẽ kéo góc áo Lý Nguyên, sau đó mang theo Lý Nguyên hành lễ, sau đó lại nói rõ ràng chân tướng.
Lý Nguyên cũng nhân cơ hội bày tỏ ý định chôn y quan của phụ thân vào Bất Hủ mộ địa.
Tộc trưởng không mấy hứng thú với chuyện này, cũng không có ý làm khó dễ, chỉ để Chân Viêm Tuyết trực tiếp mang Lý Nguyên đi là được rồi...
Về phần chuyện Chân Viêm Tuyết tự mình ra ngoài, y cũng không có ý định quan tâm, hiển nhiên tộc nhân vụng trộm ra ngoài cũng không phải chuyện lạ, Lý Nguyên bắt gặp Chân Viêm Tuyết, nếu không gặp được, nói không chừng sẽ gặp được người khác.
Y đang chuẩn bị phất tay muốn hai người lui ra thì đột nhiên có người hùng hùng hổ hổ xông vào lều trại, nói: "Tộc trưởng, nam nhân này đánh bại Hắc Xỉ, ta muốn khiêu chiến với hắn, giúp Hắc Xỉ huynh đệ giành lại đồ đạc của y!"
Lý Nguyên:...
Tộc trưởng vốn không có tinh thần lập tức hứng thú, hai mắt lão sáng quắc, nhìn về phía Lý Nguyên nói: "Ngươi vừa tử đấu với Hắc Xỉ, còn thắng? Hơn nữa không giết hắn?"
Lý Nguyên nói: "Tại hạ cũng là bất đắc dĩ."
Tộc trưởng nói: "Không có bất đắc dĩ gì hết, ở đây chém giết là vinh quang!
Sở dĩ an bài tử đấu không phải là thật hy vọng đánh chết đối phương, mà chỉ là hy vọng lúc ra tay không nên lưu thủ, bởi vì ở trên chiến trường chân chính, địch nhân cũng sẽ không lưu thủ.
Nhưng ngươi không giết Hắc Xỉ, ngươi rất tốt!"
Dứt lời, lão lại nhìn về phía nam tử vừa xông vào.
Đây là một đại hán đầu đội sừng hươu, trên cổ dùng dây thừng xâu một cái răng sói.
Bắp thịt cuồn cuộn, da thịt tái nhợt, trên khuôn mặt còn lấy máu thú và than gỗ vẽ ra vài đồ văn đỏ đen đan xen.
Tộc trưởng nói: "Đây là dũng sĩ tộc ta - Chân Viêm Thương Nhĩ, hắn là huynh đệ của Hắc Xỉ, cũng là huynh trưởng của nữ nhân Hắc Xỉ. Vương Mộc Nhị, ngươi dám tử đấu cùng hắn không?"
Lý Nguyên nắm chặt nắm đấm, ở trong lều này, cảnh giới của hắn đã khôi phục đến lục phẩm, hơn nữa đang khôi phục ngũ phẩm.
Trong trường hợp này, muốn thua... Rất khó.
Chân Viêm Thương Nhĩ nói: "Ta không chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi vừa đánh với Hắc Xỉ, ta chờ ngươi khôi phục, ngày mai ở dưới sự chứng kiến của tất cả tộc nhân, ta sẽ cùng ngươi tử đấu bên cạnh đống lửa!
Nếu ta thua, tất cả của ta đều thuộc về ngươi!
Nếu ngươi thua, tất cả của ngươi đều thuộc về ta!"
Lý Nguyên nhìn số liệu "700-720" bay bên cạnh y, thật sự là rất bất đắc dĩ.
Khi còn ở thất phẩm, hắn đã có thể nghiền ép số liệu này, huống chi ngày mai, hắn hẳn là đã khôi phục đến ngũ phẩm.
Tử đấu, đây là quy tắc quái quỷ của xã hội nguyên thủy...
Nhưng hắn cũng phát hiện.
Ở trong bộ lạc này, cẩu thả và khiêm tốn dường như không phải là một lựa chọn tốt.
Vì vậy, hắn nói: "Nếu ngươi thua, ta không cần tất cả của ngươi, ta chỉ cần các ngươi từ nay về sau đừng đến khiêu chiến ta nữa, để cho ta an ổn là được."