← Quay lại trang sách

Chương 456 Dương Vực! Hiển thánh trước người, bái hỏa chính là bái ta! (3)

Ngay lập tức, ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, kéo "Thiên Lý Nhất Tuyến".

Hắn còn có rất nhiều chuyện cần kiểm tra, không có thời gian để buồn.

Và trước khi thử nghiệm, hắn phải giải quyết một số vấn đề.

"Thành Toái Mộc đã bị công phá."

"Thành Bát Liên cũng bị chiếm cứ..."

"Trương gia đã bị diệt..."

"Triệu gia phái tiểu nữ nhi đến cầu viện."

"Vương gia đã trốn chạy."

"Du gia cũng thu thập vàng bạc, bắt đầu rút lui."

Từng tin xấu bay tới như bông tuyết.

Băng Man tuy rằng hơi vụng về ngốc nghếch, nhưng lực lượng đủ để nghiền ép hết thảy.

Sau khi thưởng thức được chỗ tốt của "Muốn làm gì thì làm", Băng Man càng ngày càng vô pháp vô thiên.

Họ vốn không hiểu luật pháp, chỉ tuân theo mạnh được yếu thua.

Họ đã không còn coi vật sở hữu của họ là con người nữa.

Nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi, non nửa Vân Sơn đạo đã thành địa ngục trần gian.

Phàm nhân, thậm chí là thế lực giang hồ trở thành "nô lệ" nuôi nhốt.

Băng Man chưa bao giờ tôn trọng sinh mệnh... Họ biết mình mạnh mẽ, liền thản nhiên hưởng thụ những gì họ có.

Đây là quy luật mà họ tuân theo, và không liên quan gì đến thiện ác....

Trên núi cao, Đường lão thái thái áo đỏ cùng đệ tử còn lại lặng lẽ nhìn ra phương xa.

"Cự Mã cốc đã phá, Băng Man không còn trở ngại..." Một tên đệ tử nói: "Lão sư, không bằng chúng ta rời khỏi Vân Sơn đạo đi."

Một tên đệ tử khác nói: "Lão sư từng nói, Trung Nguyên bên ngoài Vân Sơn đạo là địa ngục nhân gian."

Lại một đệ tử khác tranh luận: "Nhưng như thế cũng tốt hơn ở Vân Sơn đạo! Ở đây... đã là thiên hạ của Băng Man.

Kẻ nào cũng đáng sợ, đều không thể giết chết, chúng ta đánh thế nào?

Thay vì ở lại và trở thành nô lệ của bọn họ, còn không bằng đi Trung Nguyên nhìn xem, chung quy còn có một đường sinh cơ."

Bất kể bọn họ nói cái gì, thì trong giọng nói cũng chỉ có tuyệt vọng và sợ hãi.

Cường đại, thô bạo, hung hãn không sợ chết, căn bản sẽ không bị dọa, đây chính là Băng Man.

Vì muốn kẻ địch không dám tiếp tục chống lại bọn họ, những Băng Man này đã bắt đầu vận dụng một số thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Bọn họ sẽ bắt lấy điển hình mạnh mẽ nhất của cuộc nổi dậy, lột da người treo trên một cây gậy tre, dùng đó để mở đường...

Bọn họ sẽ khoét rỗng đầu người, đặt nến vào trong đó, làm thành đèn lồng xách trên tay...

Bọn họ sẽ dùng da người làm ra cờ xí, sau đó dùng máu viết tên các đại thị tộc lên trên cờ da người đó.

Người của Vân Sơn đạo chưa từng thấy qua thủ đoạn khủng bố như vậy, chỉ là nghe nói đã bị dọa vỡ mật.

"Lão sư, đi thôi! Nếu không đi thì không đi được!"

"Đúng vậy, sư phụ, tuyết lớn sắp rơi xuống rồi!

Một khi tuyết lớn phủ núi, chúng ta sẽ khó rút lui hơn.

Mà Băng Man lại căn bản không sợ lạnh, bọn họ bọc da thú là có thể chạy loạn trong tuyết, cho dù tuyết lở cũng không sợ chút nào."

"Lão sư!"

"Lão sư!"

Các đệ tử ngươi một lời ta một câu.

Đường Niên trầm mặc hồi lâu, nàng nhìn thoáng qua Đường Linh bên cạnh.

Đường Linh một mình thâm nhập bộ lạc Băng Man, sau đó truyền lại đủ loại tin tức, đủ loại nội ứng ngoại hợp, đủ loại phối hợp hạ độc, nhưng vẫn còn sống trở về, ngoại trừ mắt trái bị mù ra thì không còn gì khác...

Nàng đã hoàn toàn chứng minh năng lực và gan dạ sáng suốt của mình.

Nhưng lúc này, Đường Linh cũng trầm mặc.

Trước khi đến bộ lạc Băng Man, nàng tràn đầy tự tin.

Sau khi đi, là nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn thành công.

Thời điểm tháng bảy, các nàng triệt để phản công Băng Man, thậm chí mang đến khủng hoảng cho Băng Man.

Nhưng bây giờ, ngay cả giọt độc cuối cùng cũng đã dùng hết, các nàng lại khó giết chết Băng Man.

Nhưng mà, nàng không cam lòng.

Lão sư mỗi ngày say rượu cuồng ca, nhưng nàng biết lão sư ký thác bao nhiêu hy vọng vào Đường Môn, cũng biết lão sư cần một hoàn cảnh an tĩnh cỡ nào để nghiên cứu khôi lỗi thuật.

Tại sao...

Nàng cúi đầu, nắm chặt nắm đấm, trong mắt chảy xuống nước mắt sỉ nhục và phẫn hận.

"Ta không cam lòng..."

"Thật sự, thật sự không cam lòng."

Nữ tử một mắt lưng hùm vai gấu khóc lên.

Còn đệ tử Đường Môn xung quanh đều trầm mặc.

Có người an ủi: "Sư tỷ, điều này không trách ngươi, nếu không phải là hết độc dược, nói không chừng chúng ta đã đánh lui đám Băng Man này rồi."

"Đúng vậy, sư tỷ, ngươi đã cố hết sức rồi.

Đám Băng Man này chính là thiên tai, căn bản không phải sức người có thể địch lại."

Đường Niên nhẹ giọng thở dài, đưa tay vuốt ve tóc Đường Linh, nói: "Linh nhi, chờ vi sư hai ngày, hai ngày sau vi sư trở về sẽ làm ra quyết định. Ngươi tập hợp đệ tử, định đường lui... Một khi ta trở lại, có lẽ là nói đi là đi."

"Sư phụ, đi đâu vậy?"

"Gặp một người."

"Là Lý quản sự sao?" Đường Linh do dự nói.

Đường Niên cười nói: "Ừ."

"Tìm hắn có ích gì không? Chẳng lẽ hắn là đại cao thủ? Nhưng cho dù cao hơn nữa, cũng không có khả năng chống cự..." Đường Linh nói.

Đường Niên nói: "Hắn là cha ta."

Đường lão thái thái không giấu diếm nữa, khi nói ra những lời này nàng rất kiêu ngạo, sau đó đứng dậy ngồi lên bả vai khôi lỗi, muốn đi về phía ngọn núi sâu đầy lá rụng.

Núi không có bậc thang, chỉ có lá khô.

Những chiếc lá xanh mới sinh ra chưa lâu đã bị gió thu đến sớm thổi cho ố vàng, từng mảnh rơi xuống.

Đường núi quanh co, khôi lỗi nhảy nhót.

Mà Đường lão thái thái ngồi trên vai khôi lỗi chợt cảm thấy một luồng gió nóng khác hẳn hoàn cảnh chung quanh đập vào mặt.

Nam tử huyền bào vác thanh đao, đang đứng ở ngã rẽ.

Đường Niên bỗng nhiên ngẩng đầu, lại mừng rỡ nói: "Cha, người không sao rồi!"

"Ta không sao." Lý Nguyên một bước đến trước mặt nàng, lại hỏi: "Tiểu Thánh đâu?"

Đường Niên nói: "Tiểu Thánh ngoan ngoãn, đang đợi ở trong phòng.

Băng Man xâm lấn Vân Sơn đạo."

Lý Nguyên giơ tay cắt ngang, nói: "Con có quen thuộc với địa hình không? Có quen thuộc với phân bố của bọn họ không?"

Đường Niên gật đầu.

Lý Nguyên nói: "Đưa ta đến Chân Viêm thị tộc."

Hắn suy nghĩ một chút lại nói: "Gọi Tiểu Thánh cùng đi, mặc dù nàng vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng ta không muốn nàng bỏ lỡ một số chuyện. Dù sao nàng cũng phải lớn lên, dù sao cũng phải kiến thức."

Một lát sau.

Lý Nguyên bay giữa không trung, Tiểu Thánh ngồi trên đám mây quạ đen, Đường Niên ngồi ở trên liễn được khôi lỗi nâng, ba người dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi, không nhìn địa hình, nhanh chóng hướng về một nơi....

Băng Man, Chân Viêm thị tộc...

Lá cờ da người treo cao trên đầu thành, đón gió mà động trong gió.

Thành là thành Bát Liên, là thành thị mà thị tộc Chân Viêm mới chiếm được.

Tộc trưởng Chân Viêm Hùng chắp tay ở đầu thành, nhìn ra xa.

Hoàn cảnh xa lạ bậc này, làm cho y thư giãn sau khi căng thẳng và cảnh giác lúc ban đầu.

"Cuối cùng đã ra ngoài."

"Thì ra, chỉ đơn giản như vậy..."

Y thở phào nhẹ nhõm: "Tộc nhân của ta rốt cục có thể sống dưới ánh mặt trời."

Thành thị phía sau y rộn ràng nhộn nhịp, những người man đến khu vực phồn hoa, ngày ngày vui chơi, hàng đêm sênh ca... Mà cư dân trong thành bị coi là heo chó đã hoàn toàn trở thành đồ chơi.

Người man không tồn tại quan niệm thiện ác, so với ác nhân còn đáng sợ hơn rất nhiều lần.

Thành thị bây giờ đã trở thành khu vui chơi, lúc này đang tản ra tiếng cười và tiếng gào thét.

Đột nhiên, chân trời nổi gió.

Đồng tử Chân Viêm Hùng bỗng nhiên co rút lại, bởi vì y thấy được một nam nhân ở chân trời.

Nam nhân bọc huyền bào, lưng đeo thanh đao, tóc đen cuồng vũ trong gió, trong nháy mắt đã tiếp cận tường thành.

Nam nhân này, Chân Viêm Hùng thấy rất quen.

Càng lúc y càng thấy quen, càng ngày càng nhíu mày.

Sau đó hét lớn một tiếng: "Chân Viêm Nguyên!!!"

Bùm!!

Lý Nguyên từ giữa không trung rơi xuống đầu thành, nói: "Tộc trưởng, vẫn khỏe chứ."

Chân Viêm Hùng đột nhiên nhớ tới phong thư mấy tháng trước.

Trong thư nói: Ngươi đoán thần linh trừng phạt ta để ta mang gánh nặng, hay là ban thưởng ta để cho ta tiêu hóa?