← Quay lại trang sách

Chương 458 Gặp Man Vương, cớ sao không bái? (1)

Phương xa, Đường Niên và Tiểu Thánh đang lặng lẽ quan sát động tĩnh của thành Bát Liên.

Tiểu Thánh có kinh ngạc nhưng cũng có không hiểu.

Nàng kinh ngạc trước sự cường đại của phụ thân, đồng thời lại không rõ tại sao phụ thân lại tự xưng là "Chân Viêm Nguyên", sau đó tại sao lại muốn thu phục địch nhân mà không phải là giết bọn họ.

Không phải những kẻ xấu này đã xâm chiếm Vân Sơn đạo sao? Chẳng lẽ phụ thân không phải đi giết bọn họ sao?

Đường Niên như có điều suy nghĩ.

Tiểu Thánh nhịn không được mà hỏi: "Niên tỷ tỷ, vì sao phụ thân phải làm như vậy?"

Đường Niên nói: "Nghĩa phụ... Hắn muốn thu phục những Băng Man này."

"Tại sao thu phục, những kẻ này đều là người xấu, hơn nữa đều rất tàn nhẫn, vì sao không giết chết?" Tiểu Thánh không hiểu, mấy ngày nay nàng nhìn thấy rất nhiều, nghe thấy rất nhiều, tất cả đều là cừu hận và sợ hãi đối với Băng Man.

Nàng mưa dầm thấm đất, đương nhiên cũng có phẫn nộ như vậy.

Nàng cho rằng phụ thân muốn đến báo thù cho thương sinh Vân Sơn đạo, dù sao nàng làm "Đường Môn Tiểu Thánh nữ", cũng đi qua không ít bang phái, những bang phái này có chính có tà, mà không ít người chính đạo đều là hạng người hành hiệp trượng nghĩa, ăn miếng trả miếng, nợ máu trả bằng máu...

Nhưng cha lại không làm như vậy.

Điều này khiến nàng khó hiểu.

Đường Niên trầm mặc, lúc trước nàng thường theo Lý Nguyên ra ngoài, đối với tính tình của vị nghĩa phụ này đương nhiên có hiểu.

Còn Lý Nguyên mà Tiểu Thánh nhìn thấy chỉ là một người hiền lành, thậm chí ngây thơ làm ngựa cho nàng cưỡi.

Đường Niên hiểu được nghĩa phụ hi vọng Tiểu Thánh có một tuổi thơ vui vẻ, nhưng nếu nghĩa phụ lựa chọn dẫn Tiểu Thánh đến nơi này, như vậy cũng đã quyết định để cho nàng từ trong "Thế giới cổ tích" đi ra, mở mắt nhìn hiện thực.

Vì thế, nàng hít sâu một hơi nói: "Bởi vì, nghĩa phụ chưa bao giờ coi chính hắn là thần hộ mệnh nơi này.

Hắn không tiếp nhận sự cung phụng của người nơi này, cũng sẽ không kế thừa ân oán tình cừu của người nơi này."

"Nhưng Đường Môn, nhưng mọi người, không phải tất cả đều do cha an bài đến đây sao?"

"Đó là chúng ta, không phải tất cả mọi người.

Không có xung đột giữa các thế lực lớn, không có quỷ vực ruộng thịt, nghĩa phụ hy vọng chúng ta có một nơi an thân."

Đường Niên nói: "Tấm lòng của nghĩa phụ chưa bao giờ lớn, hắn không dung nạp mảnh đất này, không dung nạp thương sinh nơi này, hắn chỉ dung nạp chính hắn, còn có chúng ta và những người hắn quan tâm."

Tiểu Thánh:...

Đường Niên nói: "Cho dù mảnh đất này sinh linh đồ thán, cho dù thương sinh khổ không muốn sống, hắn cũng chỉ có thể giúp thì giúp, nếu không thể giúp thì không giúp, nếu có kế hoạch của mình liền kiên định như bàn thạch, không di chuyển được...

Hắn là một người máu lạnh, nhưng lại là một người có tình có nghĩa.

Hắn sẽ không lòng mang thiên hạ, đứng trong chính nghĩa và quang minh.

Hắn cũng sẽ không lạnh lùng vô tình, trở thành hắc ám và tà ác..."

Tiểu Thánh lẩm bẩm: "Nhưng cha luôn bảo ta làm người tốt, bảo ta phải lương thiện."

Đường Niên nói: "Nghĩa phụ vĩnh viễn hi vọng con người sẽ thiện lương, cho nên... Hắn yêu tiểu mụ, bởi vì tiểu mụ là người như vậy, là hy vọng thiện có thiện báo ác có ác báo, thiên hạ có trật tự. Nhưng bản thân hắn lại không...

Cho nên, hắn không quan tâm trên Vân Sơn đạo này chảy bao nhiêu máu, chết bao nhiêu người, hắn cũng sẽ không vì vậy mà phẫn nộ.

Hắn sẽ không chủ động đi hại người, nhưng cũng sẽ không gánh vác chính nghĩa.

Thiên địa biến động, hắn mặc kệ,

Xu cát tị hung, thấy lợi mà động.

Hắn sẽ không bao giờ nhiệt huyết và hiên ngang, nhưng sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất cho hắn, đối với chúng ta mà nói, cũng là chờ đợi thời cơ tốt nhất bằng sự kiên nhẫn đáng sợ nhất, sau đó... ra tay.

Người cha như vậy đáng sợ nhất, lại làm cho người ta an tâm nhất."

Dứt lời, Đường lão thái thái thở dài, xoa xoa đầu Tiểu Thánh, nói: "Muội muội, đây là phụ thân của chúng ta. Ông ấy không phải người tốt, cũng không phải người xấu, ông ấy là người mà tất cả mọi người đều sợ hãi. Nhưng may mắn thay, ông ấy là cha của chúng ta."

Tiểu Thánh:...

Trong mắt Đường Niên hiện lên vẻ hồi ức, nói: "Người đã bố trí từ rất lâu rồi.

Băng Man cực độ bài ngoại, cho nên người lén tiến vào Chân Viêm thị tộc trong Băng Man, trở thành một thành viên của Chân Viêm thị tộc, cũng có được tên của Băng Man — Chân Viêm Nguyên.

Từ đó sự xuất hiện của người không phải là Vân Sơn đạo chúng ta thảo phạt Băng Man, mà là nội bộ Băng Man tranh quyền đoạt thế.

Hai cái này hoàn toàn khác nhau.

Cái trước, sẽ là không chết không ngớt, đánh đến cuối cùng nghĩa phụ cái gì cũng không có.

Cái sau, chỉ cần chiến thắng người mạnh nhất, chỉ cần dùng thủ đoạn là có thể khống chế Băng Man.

Đó là những gì nghĩa phụ đang làm."

Tiểu Thánh suy nghĩ một hồi, đột nhiên hỏi: "Nhưng mà, cha gia nhập Băng Man như thế nào?"

Đường Niên nói: "Liên hôn."

Tiểu Thánh:?

Đường Niên cười nói: "Muội có thêm một vị Ngũ Nương, một vị Ngũ Nương đến từ Băng Man."

Tiểu Thánh:......

Chi... dát.

Thành Bát Liên, hai cánh cửa sắt chậm rãi mở ra.

Ánh mặt trời chiếu rọi từng nhóm bóng đen tràn ngập lực áp bách đang đi ra ngoài.

Người man cầm binh khí và ra khỏi thành.

Mà số ít người Chân Viêm thị tộc lưu lại cũng không còn tàn sát dân chúng bừa bãi nữa.

Bởi vì Đại Man Vương nói, thành Bát Liên là vật tư hữu của hắn.

Người của Chân Viêm thị tộc tuyệt đối không dám động đến vật tư hữu của Đại Man Vương, bọn họ ở lại đây là hỗ trợ trông nhà.

Ra khỏi thành, tất nhiên là theo Lý Nguyên.

Thiếu niên mặc hắc bào, khoác áo choàng, cưỡi cự lang, lưng đeo Thanh Xà đao.

Đầu đầy tóc đen xõa tung trên vai, cuồng vũ như diễm, có vẻ dã man bá đạo lại không kiêng nể gì, cùng đám dã man không hề có cảm giác bất hòa.

Người man và thương lang tốc độ rất nhanh, không đến nửa canh giờ đã đến một tòa thành thị phụ cận - thành Lộc Ẩm.

Thành Lộc Ẩm, là nơi Hồng Tinh thị tộc chiếm cứ.

Đầu thành của tòa thành này treo đầu người, để chấn nhiếp người dám phản kháng, còn cổng thành thì đóng lại, điều này khiến cho cả tòa thành thị này trở thành sân chơi riêng thuộc về Hồng Tinh thị tộc.

Lúc này trong thành Lộc Ẩm, từng tòa tửu lâu thanh lâu, còn có một số gia tộc giàu có đều bị người man chiếm giữ.

Những kẻ man rợ này vừa chơi đùa với phụ nữ, vừa vui vẻ ăn thức ăn ngon.

Thức ăn nơi này quá ngon, bọn họ căn bản không dừng lại được.

Âm thanh dâm đãng đan xen với tiếng cười, tiếng khóc...

Mà thanh âm này lại bị một tiếng nổ mạnh oanh vang làm cho an tĩnh đi.

Ngay sau đó.

Oanh!

Lại là một tiếng.

Bành bành bành!

Uỳnh!

Uỳnh!

Tựa như hai vật nặng rơi xuống đất.

Đó là hai cánh cửa sắt của thành Lộc Ẩm bị mạnh mẽ đánh vỡ, ngã xuống đất, bụi bặm nhấc lên như sóng.

Toàn bộ thành Lộc Ẩm sau một thời gian ngắn im lặng liền sôi trào lên, không ít người man vốn đang ăn nhậu chơi bời cầm lấy binh khí "Đằng đằng đằng" vọt ra khỏi đường phố, như ong vỡ tổ xông tới cửa thành.

Mà người đứng đầu là một nam nhân cầm trường thương, chòm râu như gai buộc thành bím tóc.

Trên người nam tử này mặc áo giáp thêu hoa màu đen mới lấy từ trong gia tộc nào đó, áo giáp bọc qua loa ở trên người, mà gã có lẽ là ngại phiền toái, cho nên dưới háng chỉ mặc quần đùi, trên đó còn nhiễm máu không biết từ đâu ra.

Nam tử này, chính là một vị trưởng lão của Hồng Tinh thị tộc — Hồng Tinh Tu.

Mà tộc trưởng của bọn họ thì đã đến thành thị của thị tộc phụ cận.

"Muốn chết!!"

Hồng Tinh Tu vừa chạy vừa rống.

Mà phía sau gã, người man tựa như hổ báo cuồng bạo từ các ngõ nhỏ chạy ra, đi theo phía sau gã, giẫm đạp ra cảm giác chấn động khiến cả thành Lộc Ẩm đều run rẩy, trong miệng còn phát ra tiếng gầm rú to lớn khiến thần hồn người thường đều run rẩy.