← Quay lại trang sách

Chương 478 Bạo Liệt Đao Cửu Liễm, trời sinh Thái Dương Chi Tử, Thần Mộc Điện Lý Bình An (1)

Tuyết rì rào, đây là mùa tuyết ở Vân Sơn đạo.

Vì mới vào mùa tuyết, cho nên gió tuyết này không rơi mấy ngày mấy đêm là không ngừng được, đến lúc đó thiên địa vạn vật đều thay đổi hoàn toàn.

Lý Nguyên nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, uống rượu, suy tư võ đạo của hắn.

Thiên phú của hắn dường như không thể can thiệp vào sức mạnh của Thái Dương và Thái âm.

Mà trừ cái đó ra, thì lại đều được.

"Tại sao lại như vậy?"

Lý Nguyên đột nhiên nhớ lại cảnh tượng lúc mới tới dị giới.

"Nguyên ca nhi, vại ngô trong nhà thấy đáy rồi."

Đó là giọng nói của một nữ nhân, tựa như âm thanh từ ngoài biển khơi vang vọng vỗ vào bờ, phiêu miểu kỳ ảo, thần bí mê hoặc, nhưng lại chỉ nghe được tiếng hải lưu rì rào từ chốn biển sâu.

Là Diêm nương tử đánh thức hắn.

Quá trình xuyên không rất bình thường.

Nhưng tại sao thiên phú này lại tránh được Thái âm Thái Dương?

Chẳng lẽ có bí ẩn gì.

Không đúng, nếu nói nghiêm túc thì thiên phú của hắn có ba cái: Một, nhanh chóng đề thăng công pháp ngoài Thái âm Thái Dương. Hai, số liệu hóa vạn vật ngoài Thái âm Thái Dương. Ba, trường sinh bất lão.

Chẳng lẽ ba cái này cũng có nguyên nhân?

Lý Nguyên đang nghĩ ngợi thì nghe đối diện vang lên "Ba" một tiếng.

Đường Bàng đã say, ngủ gục trên bàn.

Hắn mỉm cười, đây cũng là vì hắn. Nếu không ở dưới tình huống bình thường, đệ tử Đường Môn cho dù có uống rượu vào lúc trực ban thì cũng tuyệt đối có chừng mực.

Nhưng hôm nay hắn uống quá nhiều rượu, thậm chí còn bỏ thêm chút phấn hoa Phần Tâm, Đường Bàng thấy hắn uống rượu, vì uống cùng hắn nên mới say như vậy.

Lý Nguyên đứng dậy, tìm một tấm da thú khô ráo trên vách tường nhà gỗ, vung lên khoác lên người mỹ phụ trước mắt. Sau đó hắn tiếp tục chống má, nghiêng đầu, nhìn tuyết ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay ra, hóa thành từng chiêu từng thức, diễn luyện trong đầu hắn....

Nửa đêm.

Bên ngoài phòng nhỏ Đường Môn treo đèn lồng, chiếu ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.

Kẽo kẹt!

Đêm tuyết, thiếu niên đẩy cửa, đi ra chỗ ánh sáng, lưng thẳng bước ổn.

Hắn hít sâu một hơi, đầu không tạp niệm, xoay người, vặn eo, ra quyền.

Quyền này, không sử dụng bất kỳ lực lượng siêu phàm nào, chỉ dùng quyền lực đơn thuần.

Oành!

Âm thanh tựa như tiếng pháo vang lên, bông tuyết nổ tan.

Lý Nguyên bước đi, tiếp tục vung quyền.

Hắn chỉ đơn giản là dùng thủ đoạn "thông lực", dồn lực lượng cả người vào quyền.

Thủ đoạn "Thông lực" này, hắn đã nghiên cứu qua, cũng viết trong "Cửu Dương võ quyết" — sáu thức rèn thể, chiêu có bốn thức, sát chiêu một thức.

Nhưng bởi vì hắn không thích đặt tên rêu rao, cho nên cũng chỉ viết "Thức một","Thức hai"...

Lúc này, Lý Nguyên luyện quyền xong, lại lấy ra đao, tiếp tục ngưng tụ lực lượng quanh người lên đao.

Sau đao, lại tới thương...

Đao thương thông lực, cũng chỉ là cánh tay được kéo dài mà thôi.

Nhất thông bách thông.

Lý Nguyên luyện xong một bộ, đứng yên suy nghĩ một lát, sau đó làm lại động tác vừa rồi, chẳng qua lần này hắn dùng thêm Hỏa.

Lực lượng nổ tung, lập tức truyền lên tay, lên đao, nhưng lại không hình thành hiệu quả khoa trương.

Bởi vì Lý Nguyên xốc lại tinh thần, thu liễm chúng lại.

Điều này khiến cho mỗi một quyền của hắn đều trông có vẻ bình thường không có gì lạ, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy giữa da thịt của hắn có vô số hỏa lưu đang co rút lại, tựa như vô số hỏa xà đang xoay quanh thân thể.

Âm thanh "ầm ầm" biến mất.

Ở trong mắt người ngoài, thiếu niên này đang đánh quyền bình thường không có gì lạ, nhưng Lý Nguyên lại có cảm giác mình đang "đè lên miệng núi lửa phun trào".

Mỗi một lần hỏa lực bá đạo từ trong cơ thể lao ra, đều sẽ bị hắn nhẹ nhàng giữ lại, hoặc là khống chế thu liễm vào trong cơ thể.

Mà qua nhiều lần áp chế, Lý Nguyên cảm thấy "càng ngày càng khó áp chế".

Bởi vì mỗi một lần ngăn chặn đều sẽ khiến cho lần bộc phát tiếp theo trở nên kịch liệt hơn.

Có thể dự đoán được, khi Lý Nguyên không thể áp chế nữa, buộc phải đánh ra một quyền, quyền này tất nhiên sẽ tương đối lợi hại.

Lý Nguyên vốn còn muốn thử gia tăng thêm lực lượng chấn động.

Dù sao, trong ý tưởng của hắn, thông lực chỉ để dẫn dắt, mục đích chính là để cho thân thể của hắn sẵn sàng dung hợp "Lực chấn động" và "Lực bạo liệt" rồi thu liễm trong "Liễm lực".

Nhưng hiện tại, chỉ là "Lực bạo liệt" này cũng đã khó có thể thu liễm.

Mà lần này lại khác với lúc trước.

Lúc trước, hắn hao phí mấy tháng mới thu liễm "Lực chấn động" lại, làm được thu phát tự nhiên.

Sau đó lại dựa vào thêm điểm, nhanh chóng thông hiểu đạo lí, khiến cho "Lực chấn động" và "Liễm lực" đều đạt tới cảnh giới đại viên mãn mà cảnh giới của hắn có khả năng đạt tới.

Nhưng hiện tại,"Lực bạo liệt" lại là bắt nguồn từ lửa của mặt trời, cái này cần chính hắn làm từ từ.

So với man tử,"Bạo liệt" của hắn càng khó thu liễm hơn.

Độ khó khác nhau tựa như trời với đất.

Lý Nguyên muốn mạo hiểm thử dùng ra một lần chấn động, nhưng sau khi thoáng cảm giác, hắn vẫn cảm thấy rất không ổn, bởi vì hắn hoàn toàn không biết chuyện gì sẽ xảy ra....

Trong nháy mắt, đã đến tháng hai năm sau.

Thâm sơn băng tuyết, thiếu niên nhắm mắt vung Thanh Xà đao ở trước một trang viên.

Trang viên là của Tiết Ngưng.

Tiết Ngưng ở gần Đường Môn, Lý Nguyên không về được quỷ vực chợ đen, nên thường ở lại chỗ nàng.

Nhưng ở thì ở, hắn và Tiết Ngưng chỉ ngủ cùng nhau chứ không còn làm chuyện phu thê hằng ngày.

Hai người chênh lệch quá lớn, tựa như voi và kiến, huống chi con kiến này còn vô cùng suy yếu, hai người tất nhiên không thể làm như trước nữa.

Mà đối mặt với hầu hạ của Mai Lan Trúc Cúc, Lý Nguyên cũng có vẻ cẩn thận từng li từng tí, lần nào cũng nằm bất động, đợi đến khi sắp kết thúc mới vội bảo bốn nữ tránh ra.

Hiện tại lấy lực lượng của hắn, chỉ cần vô ý cũng đủ lấy mạng phàm nhân.

Lúc này.

So với năm tháng trước, hắn đã có thể thu liễm "Lực bạo liệt" một cách sơ bộ.

Mà quả nhiên,"Lực bạo liệt" cũng không hóa thành kỹ năng xuất hiện trên bảng thông tin của hắn.

Tựa như đây là con đường vạn cổ độc hữu, ngay cả bảng thông tin cũng không ghi lại.

Bản thân Lý Nguyên cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn luôn cảm thấy quá trình hắn cướp Hỏa mặc dù tràn ngập ngoài ý muốn và trùng hợp, nhưng hẳn là không đến mức độc nhất vô nhị.

Trừ phi trên đời này, không tồn tại địa phương nào khác có Hỏa.

Hỏa, chỉ được tạo thành vì hoàn cảnh đặc thù của Vĩnh Dạ Đống Thổ.

Mà ở những nơi khác, tính chất phân tán và nhẹ nhàng kia sẽ khiến cho dương khí không bao giờ chủ động tụ tập lại mà chỉ bị động hình thành ruộng thịt.

Năm ngón tay xoay tròn, nắm chặt, siết chặt thành quyền.

Trong quyền, hỏa lưu cuồng bạo nhanh chóng di chuyển.

Đây là lần thứ chín Lý Nguyên thu liễm lực bạo liệt, đây cũng là cực hạn của hắn hiện giờ.

Nhưng bây giờ, hắn chuẩn bị thử lần thứ mười.

Dù sao, thời gian tu hành của hắn sắp phải kết thúc, hài tử của hắn ở lãnh nguyên sắp ra đời.

Hắn cũng có thể nhìn thấy mẹ của hài tử đã lâu không gặp, trái tim và dục vọng của hắn đều đang nghĩ về Chân Viêm Tuyết.

"Đốt!"

Lý Nguyên quát to một tiếng, hết sức chăm chú mà chém ra thanh Bạo Liệt Chi Đao thứ mười.

Mà lực lượng bị áp chế chín lần trước, khi nhìn thấy "điểm phát lực", chúng giống như "dung nham bị đè nén gặp lỗ hổng", điên cuồng tuôn ra.

Lý Nguyên tâm niệm khẽ động, gia tăng dẫn dắt, thu liễm trong một lực.

Xoẹt!!

Đao chém xuống.

Nhưng không có động tĩnh gì hay bất kỳ bùng nổ nào.

Kinh hỉ ngoài ý muốn này làm cho Lý Nguyên mừng rỡ như điên.

"Là hài tử sắp chào đời mang lại may mắn cho ta sao?"