← Quay lại trang sách

Chương 480 Bạo Liệt Đao Cửu Liễm, trời sinh Thái Dương Chi Tử, Thần Mộc Điện Lý Bình An (3)

Gần nửa tháng sau.

Chân Viêm thị tộc, trong lều trại, một bé trai to con cất tiếng khóc chào đời.

Bà đỡ ngoại lai mới nâng trong tay, đã nhịn không được mà kêu đau một tiếng, hai tay liên tục run rẩy, nhưng lại không dám thả xuống.

Lý Nguyên vội vàng bế lại bé trai từ trong tay bà đỡ, lại cảm thấy vào tay nóng hổi, thật giống như là nhiệt độ nước sôi, nhưng mà bé trai lại khỏe mạnh mà khóc oa oa, không có bất kỳ vấn đề gì.

Đảo qua chỉ số của bé trai, Lý Nguyên ngây ngẩn cả người.

Đứa bé này, vừa mới sinh ra đã có chỉ số "700".

Đây đâu còn là hài tử, đây rõ ràng là một con quái vật khoác da người.

Mà bé trai dường như rất thích hắn, trong phòng đầy người nhưng bé trai chỉ thân cận với Lý Nguyên, ôm cổ hắn, khóc oa oa.

Lý Nguyên lộ ra nụ cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh, thoáng đưa đứa nhỏ ra, để Chân Viêm Tuyết vừa sinh xong nhìn một chút.

"Tướng công, đặt tên cho con đi."

"Một đời huy hoàng, gọi là Chân Viêm Hoàng."

"Chân Viêm Hoàng, con của ta tên là Chân Viêm Hoàng." Chân Viêm Tuyết lộ ra vẻ vui sướng, toàn bộ nhu tình lúc này của nàng đều trao lên người nam hài trước mặt.

Một lát sau, Lý Nguyên mang hài tử đi tắm rửa.

Đợi đến khi tắm xong, nước vốn ấm trong thùng đã sôi lên.

Cảnh tượng này, làm cho người nhìn vô cùng kinh ngạc.

Mà đúng lúc này, xa xa lại truyền đến thanh âm náo nhiệt.

Sói trắng như thủy triều từ xa mà đến, chở một nữ tử thánh khiết với hai mắt hờ hững thâm thúy, áo choàng trắng như tuyết bay phần phật, một đám Băng Man hoan hô.

"Lang Mẫu!"

"Lang Mẫu!"

Lang Mẫu nhảy xuống lưng sói, đi tới trước người Lý Nguyên, hơi cúi người với Lý Nguyên, sau đó đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy mu bàn tay bé trai đưa lên trước mũi, ngửi ngửi, sau đó nói: "Hài tử, đàn sói chúc phúc cho con, con sinh ra vinh quang, sẽ là bằng hữu của tất cả cự lang trên mảnh lãnh nguyên này."

Không bao lâu, lại có động tĩnh ồn ào lục tục từ xa mà đến.

Đó là tộc trưởng của tám đại thị tộc khác đích thân tới.

Tộc trưởng mới của Bạch Lộc thị tộc tên là Bạch Lộc Lệ, đây là do Man Vương bổ nhiệm sau khi tộc trưởng Bạch Lộc Phong qua đời.

Đây là một nữ tộc trưởng, thuộc nhóm rất mạnh trong Băng Man lục phẩm, chỉ có điều không phải ngũ phẩm.

Đây cũng là hết biện pháp, ngũ phẩm tộc trưởng cần vận khí, không thể nào tộc trưởng phía trước vừa chết, phía sau sẽ có tân ngũ phẩm.

Lúc này Bạch Lộc Lệ nhìn đứa bé trai mới sinh.

Tuy rằng nàng và tộc trưởng còn lại không cách nào nhìn thấy số liệu như Lý Nguyên, nhưng cũng có thể cảm nhận được bé trai này khác hẳn với trẻ con bình thường, hơn nữa trước khi sinh ra còn được đàn sói vờn quanh, được cung cấp sữa sói mọi lúc.

Bạch Lộc Lệ đột nhiên hô: "Đây là trời sinh Thái Dương chi tử, đây là phúc lợi mà thiên địa ban tặng cho Man tộc ta, hoan hô đi, khiêu vũ đi!"

Giọng nói của nàng rất dễ lây lan, cũng cổ vũ Man tộc.

Các tộc trưởng khác đều theo đó mà cười lên, nhưng Đồng Nhung Hồ sau khi nghe được "Trời sinh Thái Dương chi tử", trong mắt lại hiện lên một vệt không vui cực kỳ mờ mịt, y quét mắt Man Vương phủ cách đó không xa, cẩn thận thu hồi vẻ tham lam trong mắt, sau đó cũng hoan hô theo.

Đêm đó, Man tộc giống như ăn tết.

Người dân ăn mừng nhảy múa xung quanh Hỏa, tay trong tay xoay tròn, chỉ để ăn mừng sự ra đời của một đứa trẻ....

Ba tháng sau.

Chân Viêm Hoàng đã có thể bước tập tễnh.

Hắn cầm một cái rìu nhỏ, trông như đứa trẻ ba bốn tuổi, đi tới đi lui trước lều.

Mà con Băng Tuyết cự lang được Lý Nguyên nuôi tên là "Tiểu Bạch" cũng đã trưởng thành, lúc này cũng đi theo tiểu chủ nhân đang lựng chựng kia.

Tiểu Hoàng đi tới chỗ nào, Tiểu Bạch liền theo tới chỗ đó.

Có đôi khi thấy Tiểu Hoàng sắp ngã, Tiểu Bạch còn có thể nhanh chóng đi qua dùng đầu đẩy thân mật một cái.

Lý Nguyên và Chân Viêm Tuyết, còn có Chân Viêm Hùng đến đây làm khách nhìn thấy cảnh này, đều lộ ra nụ cười.

Chân Viêm Hùng khen: "Thật không hổ là trời sinh Thái Dương chi tử, ba tháng có thể đi lại, điều này ở trong ghi chép cũng chỉ có Thánh Vương mới làm được."

Y nhìn Tiểu Hoàng với hai mắt nghiêm túc.

Ở trong mắt y, nam hài này nhất định sẽ đặc biệt cường đại, mà y sẽ tự tay giao Man Vương phủ cho nam hài này, nhìn hắn trở thành tân Man Vương.

So với Lý Nguyên, Chân Viêm Hùng càng hy vọng Chân Viêm Hoàng trở thành Man Vương.

Dù sao Lý Nguyên cũng không phải da trắng mắt hồng, hắn là một ngọn lửa, cũng là một Man Vương có thể khiến bất kỳ Băng Man nào tâm phục khẩu phục, nhưng hắn chung quy không phải là người Man tộc chân chính....

Mà lúc này, tại Miên Châu đạo Viên Thiên phủ cách vô cùng xa lãnh nguyên, thậm chí là Vân Sơn đạo.

Cây cối sớm xanh biếc, trăm hoa đua nở, kiều diễm ướt át.

Mơ hồ còn có thể nghe được động tĩnh của côn trùng kỳ dị ong ong bay múa.

Hồ điệp hai cánh không biết tên ẩn chứa lượng lớn độc tố, nhẹ nhàng nhảy múa giữa kỳ hoa dị thảo.

Đây là phía sau Tam trọng môn của Thần Mộc Điện...

Trước cổng thành, đang có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào.

Thành vệ canh gác động tác máy móc, hai mắt ngốc trệ, theo rèm xe ngựa được vén lên cũng tách ra hai bên lộ ra một lối đi.

Rèm xe chợt buông xuống, nữ tử bên trong thu hồi tầm mắt.

Mà ngay khi ánh sáng trong toa xe ảm đạm đi, thần sắc bình tĩnh của nàng cũng lập trở nên vui mừng.

Nàng nhẹ nhàng chạm vào lá thư trong ngực, vẻ vui mừng trong mắt dù cho giấu thế nào cũng không thể giấu được.

"Thật tốt quá, thật tốt quá, cô gia cư nhiên không chết, cô gia cư nhiên không chết."

Cô Dao Giác kích động muốn lớn tiếng kêu lên, nhưng nàng chỉ như vậy trong xe ngựa.

Lúc này nàng vui vẻ như thế, hưng phấn như thế.

Nàng nhịn không được mà muốn đi nói cho Thôi Hoa âm, nói cho Cảnh Thủy Hương, nói cho Lý Bình An, nói cho mỗi một người có quan hệ với nam nhân kia: Hắn còn sống!

Nam nhân đúc ra binh khí truyền kỳ kia, còn sống!

Không chỉ có còn sống, hắn còn đột phá ngũ phẩm!

Thật tốt quá, thật tốt quá.

Cô Dao Giác vui mừng không kìm được.

Mà ngay trong niềm vui sướng một mình này, xe ngựa nhanh chóng dừng lại.

Nàng xuống xe, đã thấy một thiếu niên ngang ngược, cẩm y cưỡi ngựa từ xa bay tới.

Người còn chưa tới, mùi máu tanh trên người đã đập vào mặt.

"Dao di!"

Thiếu niên xoay tròn một cái, phi thân xuống ngựa.

Tóc đen cuồng vũ trong gió làm Cô Dao Giác hoảng hốt trong nháy mắt, hình như nàng thấy được bộ dáng nam nhân kia khi còn trẻ.

"Bình An, con về rồi à? Như thế nào cả người mùi máu tanh thế kia?"

"Ui! Giết mấy người, cũng không biết là kẻ nào. Đám người Liên giáo kia cả ngày đòi đuổi giết ta, vì vậy ta liền đem tin tức phát tán ra ngoài câu cá, kết quả thật sự tới một đám người, bên trong còn có vài cái lục phẩm. Nhưng..."

Lý Bình An lộ ra vẻ khó chịu: "Yếu quá yếu, căn bản không cách nào để ta tận hứng."

Dứt lời, hắn nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng lạnh lẽo, cười nói: "Thật sự là hoài niệm lão cha a. Trên đời này, thật giống như chỉ có lão cha mới có thể khiến cho ta ăn thiệt thòi.

Hắn hại ta nghĩ bên ngoài thật đáng sợ, kết quả đi ra ngoài nhìn, tất cả đều là gà yếu, một người có thể đánh cũng không có."

Cô Dao Giác nói: "Cha con cũng là quan tâm con."

"Biết biết". Lý Bình An nói: "Lão già là sợ ta ngang tàng hống hách, không biết trời cao đất rộng, cho nên mới hung hăng ngược ta lâu như vậy."

Dứt lời, hắn vỗ tay một cái, nói: "Kết quả đi, biện pháp người khác có thể ngược ta đều bị lão đầu tử dùng hết rồi. Tịch mịch... Tịch mịch a..."