← Quay lại trang sách

Chương 482 Sáu năm thấm thoát, đao xuất Long Tức, thần thông Lục Đạo Nhân Gian Biến (1)

Phía nam Đại Chu, lúc này đang vào hạ.

Giữa những ngọn núi thoang thoảng hương lạnh, xen lẫn tiếng gầm rú cổ quái của dã thú.

Vách đá, hẻm núi, cỏ xanh nổi lên cuồn cuộn như trường đao.

Gió núi màu xám quái dị nửa lạnh nửa nóng thổi qua, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ khó chịu. Nếu là mấy chục năm về trước, có thợ săn tiều phu tới đây, e là chỉ chịu mấy trận quái phong thôi cũng sẽ ngã bệnh.

Bên trong lâu liễn Kim Long, Thiên tử lặng nhìn cảnh tượng xa xa.

Trong bóng tối, một đôi mắt thâm thúy hẹp dài hiện ra, trông không giống nhân quân, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác lạnh nhạt tàn nhẫn.

Bốn người khiêng liễn đều sở hữu thân hình cao lớn, phần lưng có chỗ nhô lên, nếu có Đường Niên ở đây thì chỉ cần liếc mắt thôi là biết được, bốn người này đều là khôi lỗi, cấp độ lại là cấp độ mà nàng chưa từng đạt tới.

Ngoài ra, hai bên lâu liễn đều có người đứng.

Bên trái là Lữ Huyền Tiên.

Bên phải lại là một nam tử âm nhu mặc áo liệm, làn da trắng nõn, đang như cười như không.

Trên người nam tử này không có khí dương cương của nam tính, nhưng cũng không xinh đẹp như Bành Minh Y - vị giáo chủ Hắc Liên giáo kia.

Y tựa như là "một đại hán cạo râu sạch sẽ và mặc một chiếc áo liệm màu đỏ vui mừng", làm cho người ta bất giác mà sởn da gà.

Nhưng người này... lại là quốc sư đương triều — Triệu Cổ Đồng.

Cũng là người liên hệ giữa Liễm Y trai, Thiên tử, Liên giáo.

Những đại nhân vật này vốn nên bận rộn mỗi người một việc, nhưng sau khi xuất hiện chuỗi sản nghiệp "Vấn Đao Cung, Kỳ Thú, Thanh Liên bí binh", tất cả bố cục của bọn họ lại bắt đầu chuyển thành vây quanh cái này.

Bọn họ chỉ cần lặng lẽ đầu tư tài nguyên, giữ vững trận địa, chờ "bạo binh" là được. Chẳng lẽ trên đời này còn có chiến lược nào thoải mái hơn thế này sao?

Phải biết, chỉ cần Vấn Đao Cung sinh ra một gã lục phẩm, thì sẽ xuất hiện một con kỳ thú ngũ phẩm, cùng một bí binh lục phẩm đáng sợ hơn.

Kỳ thú, bí binh, nếu có thêm binh khí thích hợp, vậy sẽ có ý nghĩa gì?

Đó là một đội kỵ binh bất khả chiến bại.

Thanh Liên bí binh ngồi trên kỳ thú được tạo thành bởi ký ức của bản thân chúng, mang theo binh khí thích hợp, đội thiết kỵ trước nay chưa từng có như vậy cộng thêm nội tình của hoàng thất Đại Chu, cùng với bố cục ban đầu của Liên giáo, đủ để quét ngang thiên hạ.

Vì thế, Thiên tử mở ra truyền thừa đúc binh trong bảo khố Đại Chu, Liên giáo mời tới bảy vị chú binh sư trân quý, chính là hy vọng có thể xuất hiện một chú binh sư cường đại hơn.

Lúc này.

Bảy thân ảnh theo thứ tự đi vào khe núi, nhưng sau khi đi về phía trước chừng trăm bước thì đột ngột biến mất giữa không khí.

Hồi lâu, lại hồi lâu.

Trong bóng tối, cặp đồng tử hẹp dài thâm thúy kia lồng lên một tầng lo lắng.

Thiên tử hai tay đan xen, đặt lên đầu gối, hơi ngửa ra sau.

Trong bóng tối, khuôn mặt của hắn mờ ảo, nhưng bất luận kẻ nào cũng có thể cảm nhận được một cỗ thô bạo và phẫn nộ đang ấp ủ nơi đây.

Triệu Cổ Đồng kéo cổ họng vịt đực nói: "Bệ hạ, những chú binh sư này đều là phế vật, nhưng bởi vậy, bên Liên giáo cũng không dễ ăn nói, hì hì hì..."

Y giơ tay, lấy mu bàn tay che môi như một nữ nhân, phát ra tiếng cười bén nhọn khiến người ta sởn gai ốc.

Lữ Huyền Tiên ngạo nghễ ngẩng đầu, nói: "Chết thì chết, một cái ngũ phẩm linh khí cũng không xong, bọn họ đã không theo kịp bước chân của tân thế giới, vậy thì chết trước cửa tân thế giới cũng chẳng sao.

Còn về Liên giáo..."

Y thản nhiên nói: "Để cho cả bốn vị giáo chủ bọn họ cùng tới."

Thiên tử giơ tay, nhẹ nhàng vuốt cằm, hắn tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Rất lâu, rất lâu sau.

Sự kiên nhẫn của Thiên tử đã gần như cạn kiệt.

Mà ngay khi hắn sắp nói ra,"Xem ra bảy người này đều đã chết trong bảo khố rồi", miệng khe núi đột nhiên xuất hiện một thân ảnh trang nghiêm.

Đây là một người trung niên, hai tròng mắt hiện lên tơ máu, tóc rối tung.

Chúc Ban bước từng bước ra khỏi hẻm núi, lại nhìn trái nhìn phải, cau mày nói: "Ta là người đầu tiên đi ra?"

Xa xa, lâu liễn Kim Long, trong bóng tối lộ ra nụ cười của Thiên tử.

Đó là một hàm răng trắng noãn chỉnh tề.

Hắn nói một tiếng: "Cho mời."

Tiếng nói đã dứt, nhưng không có ai nhúc nhích.

Chỉ là trong tay áo Triệu Cổ Đồng đột nhiên bay ra hai tờ giấy màu trắng, tờ giấy kia bay lượn trong gió, đợi đến khi rơi xuống đất, đúng là hóa thành hai đại mỹ nhân nũng nịu.

Xung quanh đại mỹ nhân tuôn ra từng giọt nước hôi thối, giọt nước che mặt, nhìn từ xa không thể thấy rõ, nhưng khi nhìn gần lại có cảm giác cổ quái: giống như một người giấy bị ngâm trong hồ chứa thi thể.

Màu giấy trên người người giấy nhanh chóng biến mất, biến thành màu thịt.

Toàn thân đại mỹ nhân cũng không còn mùi hôi thối, một bộ sa y tuyết trắng hiện lên quanh thân, mà sau lưng lại cõng một thanh trường kiếm.

Cả người thoạt nhìn rất sống động, tựa như kiếm tiên chân trần đạp bộ trong đám mây quanh quẩn linh vụ.

Nếu có phàm nhân nhìn thấy đại mỹ nhân này, gặp người có chút si ngốc sợ hãi e là sẽ quỳ xuống ngay lập tức, mê sảng mà hô "Bái kiến thượng tiên".

Lúc này, hai kiếm tiên tay áo trắng bay múa, đạp cỏ mà đi, phiêu dật tới trước mặt Chúc Ban, nói: "Bệ hạ cho mời."

Chúc Ban gật đầu, theo hai kiếm tiên đi xa, đứng ở trước lâu liễn, cung kính nói: "Tham kiến bệ hạ."

Thiên tử gật đầu, ôn hòa nói: "Khanh cùng trẫm rất có duyên phận."

Chúc Ban sửng sốt, chợt hiểu được Thiên tử đang nói về chuyện âm phi.

Nhưng chuyện này không nói còn tốt, vừa nói, thần sắc Chúc Ban liền hiện ra vài phần xa lạ.

Thứ nhất, lúc trước Thiên tử chạy trốn, căn bản không mang theo âm phi.

Thứ hai, hiện tại âm phi đã không phải là Thiên tử phi, nàng có tướng công của nàng, tuy nói khả năng cao tướng công kia đã chết.

Thế nhưng, nam nhân kia đã nhận được sự tán thành chân chính, thậm chí là khâm phục của Chúc Ban.

"Ma kiếm" Nhật Nguyệt Đương Không, chính là kiệt tác của nam nhân kia, mà y lại thủy chung không cách nào đúc ra linh khí vượt qua thanh kiếm kia.

Cho dù là y nhờ có tin tức của Liên giáo, biết được "Một nơi Chí Dương Chi Địa ngẫu nhiên xuất hiện", từ đó may mắn chế tạo cho Bành Di một tác phẩm đỉnh phong bình sinh — một thanh binh khí tứ phẩm có vực, dù vậy nó vẫn không cách nào vượt qua được thanh ma kiếm kia.

Nam nhân như vậy, chính là con rể của Chúc Ban.

Cho dù hắn không còn, Chúc Ban cũng không muốn phủ nhận, càng không muốn thay đổi.

Tôn trọng nam nhân kia, chính là tôn trọng chú binh sư, cũng là tôn trọng chính mình.

Chúc Ban là một lão già cứng đầu, lúc này lại trực tiếp đội một câu: "Duyên phận của ta với bệ hạ, bắt đầu từ hôm nay."

Trong liễn, đột nhiên yên tĩnh.

Thiên tử thản nhiên nói một câu không nghe ra bất kỳ thanh âm hỉ nộ nào: "Cho ngồi."

Nói xong, một vị kiếm tiên vừa dẫn đường cho Chúc Ban vậy mà quỳ xuống, bên hông hơi sụp xuống, hiện ra độ cong mềm mại.

Rõ ràng đây là chỗ ngồi.

Chúc Ban lại sửng sốt, cảnh tượng hương diễm trước mắt này cực kỳ bất đồng với sở thích cùng với "giá trị quan" của y.

Bộ râu của y bị hơi thở từ miệng thổi ra kéo bay.

Tính khí thẳng thắn của lão đầu nhi tiếp tục khởi động, nói: "Bệ hạ, tạ tọa. Nhưng lão phu đứng đã quen, hơn nữa các đại nhân đều đứng, lão phu đứng là tốt rồi."

Dứt lời, y hơi hành lễ, sau đó đứng về phía Triệu Cổ Đồng.

Trong lâu liễn trầm mặc, không cho bất kỳ đáp lại nào.

Rất lâu.

Mặt trời chiều ngã về tây.

Hoàng hôn dâng lên.

Quần sơn được mạ một lớp ánh sáng đỏ đen.

Những chú binh sư lục phẩm khác đều không ra ngoài.

Chúc Ban dường như cũng ý thức được điều gì, trong con ngươi hiện ra vài phần tức giận, nhưng cũng nhanh ẩn giấu đi.

Trong lâu liễn Kim Long truyền ra tiếng vỗ tay nhẹ nhàng.

Lâu liễn chợt quay đầu, đi về phía trước.