← Quay lại trang sách

Chương 492 Ngang dọc trời nam biển bắc, khách nhân một lòng si võ! (3)

Nguyên bản, Lý Nguyên lo lắng bên ngoài đã xảy ra biến đổi lớn, nhưng trên đường đi này, hắn lại chẳng phát hiện tồn tại cường đại hơn hắn, thậm chí ngay cả tồn tại sờ đến mông hắn cũng chẳng tồn tại.

Vị trưởng lão Kính Hoa Thủy Nguyệt Lâu vừa rồi chỉ là "1480-3650", mà thực lực này đã dám bay lên dò xét một ngũ phẩm xa lạ, có thể thấy được ở trong mắt nàng, thực lực của chính nàng đã không tệ rồi.

Mà trong ấn tượng của Lý Nguyên, thực lực của Thanh Hãn Thành cũng chỉ là "8772-35166", đã nhiều năm trôi qua, cũng không nghe thám tử nói y đột phá tam phẩm.

Nếu thực sự đột phá, chắc chắn sẽ có động tác lớn, nhưng lại không có.

Lý Nguyên hơi phân tích qua, lại nhìn lướt qua "4530-69496" bên người mình, trong lòng đột nhiên ý thức được "Liệu rằng có khả năng, ở Miên Châu đạo này, hắn đã là trần nhà trên trần nhà rồi".

Dần dần, kế hoạch của hắn được hình thành.

Nếu không muốn trêu chọc nhiều địch nhân, vậy thì đừng tham gia vào chuyện của bọn họ.

Đã như vậy, chỉ cần làm một tên võ si thuần túy là được.

Đây không phải là thiết lập mà ta mới tạo ra hay sao?

"Làm một võ si một lòng cầu võ, vậy sẽ không ai cố ý nhằm vào ta, nhiều lắm là muốn coi ta là công cụ."

"Đến lúc đó, bọn họ sẽ lấy lợi ích dỗ dành ta, gạt ta, dụ dỗ ta, lấy chờ mong sử dụng ta."

"Cứ như vậy, không chừng còn có thể thu hoạch thêm một đợt nữa."

"Ban đầu, làm như vậy là rất nguy hiểm.

Nhưng nếu ta đã rất khó tìm được tồn tại cường đại hơn ta, vậy thử một lần thì có làm sao?

Dù sao, ta còn có Thiên Lý Nhất Tuyến.

Dù sao, ta còn lưu lại huyết dịch tứ phẩm ở quỷ vực chợ đen."

Lý Nguyên nghĩ đi nghĩ lại, thân thể vốn bay cao giữa những đám mây lại nhanh chóng rơi xuống, tiến vào trạng thái phi hành ở tầng trời thấp, đồng thời bắt đầu tinh tế cân nhắc chi tiết "Làm thế nào để nhập vai võ si"....

Vài ngày sau.

Lý Nguyên đang bay.

Đột nhiên, một thân ảnh bay lên trời.

"Người trước mặt chính là Điển Vi?"

Thanh âm vừa đến, đã thấy có người chặn đường Lý Nguyên.

Lý Nguyên dừng bước, nhìn người tới, đây là một thiếu niên yêu dị thân hình thon gầy, mặt mỉm cười.

Bên hông thiếu niên đeo một thanh đao nhỏ, hai mắt híp lại, tựa như một con rắn độc.

Mà người này, Lý Nguyên lại quen biết, chính là Nguyên Tông Tử của "Thánh Hỏa Cung", trước đây từng cùng nhau chiến đấu ở phủ Bắc Giang.

Chỉ là hơn hai mươi năm không gặp, vị lục phẩm xưa kia cũng đã đột phá đến ngũ phẩm, tế đao bên hông hiển nhiên cũng khác với lúc trước, rõ ràng nhìn như là một thanh đao, nhưng lại tản ra cảm giác nóng bỏng.

Lý Nguyên đột nhiên nhớ tới tin đồn từng nghe được lúc trước,"Thiết Sát theo Nguyên Tông Tử rời đi", ánh mắt hắn theo bản năng quét xuống.

Qua cái quét mắt này, hắn thấy được một nam tử có tướng mạo thô hào lôi thôi lếch thếch trong đám người trên mặt đất.

Đám người kia, hẳn là đều là đệ tử Thánh Hỏa Cung đi theo Nguyên Tông Tử mà đến.

Mà nam tử lôi thôi lếch thếch kia, không phải Thiết Sát, thì là ai?

Quanh thân Thiết Sát đang di động số liệu "Lục phẩm đỉnh phong", xem ra cách ngũ phẩm cũng chỉ có một bước.

Cố nhân của Lý Nguyên đã không nhiều lắm, lại không nghĩ tới lại còn có thể gặp được Thiết Sát.

Đúng lúc này, đối diện truyền đến thanh âm.

"Điển Vi?"

Lý Nguyên lấy lại tinh thần, tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt thật thà cùng một cái đầu trọc tỏa sáng lấp lánh, nói: "Chính là ta, ngươi là kẻ nào?"

"Thánh Hỏa Cung, Nguyên Tông Tử, muốn mời ngươi đến Thánh Hỏa Cung ta một chuyến." Thiếu niên yêu dị nhìn hắn.

Lý Nguyên muốn uống rượu với lão Thiết, vì thế ngây thơ nói: "Ta đói bụng, ngươi mời ta ăn uống một bữa.

Ăn xong uống xong, nếu ngươi đánh thắng ta, ta sẽ theo ngươi đi cung gì đó."

"Thánh Hỏa Cung." Nguyên Tông Tử nhấn mạnh.

Lý Nguyên khống chế bụng phát ra âm thanh "ùng ục ùng ục".

Nguyên Tông Tử nhìn hắn, suy nghĩ: mới nghe được tin tức, nói là phát hiện một tán nhân ngũ phẩm ở địa vực Miên Châu đạo, không nghĩ tới ta lại may mắn như vậy, nếu có thể mang hắn về Thánh Hỏa Cung thì ta lại có thêm một kiện đại công.

Một bữa cơm thì một bữa cơm, ăn xong rồi đánh bại hắn là được. Người của Kính Hoa Thủy Nguyệt Cung kia không được thoải mái khi ra tay, bởi vì muốn bộc phát ra công kích cường đại thì cần phải có thời gian, nàng ta bị người ngây thơ này đánh bại cũng là điều bình thường.

"Một lời đã định!" Nguyên Tông Tử dứt lời, liền hạ xuống.

Lý Nguyên cũng rơi xuống.

Thiết Sát vẫn có chừng mực như mọi khi, trong khi các đệ tử khác còn mặt cười nhìn chằm chằm hắn thì Thiết Sát đã vội vàng hành lễ, cung kính nói một tiếng nói: "Điển tiền bối, mời ngài."

Dứt lời, y cũng không làm chuyện dư thừa, cứ như vậy lui vào trong đám đệ tử.

Mà sau khi vào tửu lâu, những đệ tử khác tự ngồi vào chỗ, dường như không có người nào để ý tên đầu trọc thô lỗ và ngây thơ này, cho dù hắn là ngũ phẩm thì cũng không quan tâm.

Nguyên Tông Tử cũng không để ý lắm, chỉ nhìn đứa ngốc kia ngồi một mình, ánh mắt y khẽ liếc nhìn, nói: "Thiết Sát, ngươi hiểu chuyện, đi bồi hắn."

"Vâng ạ." Thiết Sát cung kính đáp.

Sau đó y cẩn trọng đến bên cạnh Lý Nguyên, chủ động lấy ghế cho Lý Nguyên, lau sạch cái bàn còn bẩn ở trước mặt, sau đó gọi rượu, giới thiệu rượu, gọi đồ ăn.

Bên cạnh vang lên tiếng cười, mơ hồ đang nói "Lão Thiết này, chắc chắn là dị loại trong Địa Hỏa Chu Du Công, cái tính tình này, ha ha ha..."

Nguyên Tông Tử lại nói: "Các ngươi biết cái gì, đây chính là điểm tốt của lão Thiết."

Một lát sau...

Trước mặt Lý Nguyên và Thiết Sát đã chồng hơn mười cái vò rượu rỗng.

Lý Nguyên cười ha hả nói: "Con người ngươi tốt lạ thường nha, chờ ta trở về Vân Sơn đạo, ngươi có thể tới tìm ta chơi."

Người khác cho rằng đây chỉ là một câu nói đùa, Thiết Sát lại cung kính hành lễ nói: "Không biết tìm tiền bối như thế nào?"

Lý Nguyên nói: "Ta Điển Vi, người huyện Cửu Bảo ở Vân Sơn đạo, ngươi đi hỏi đường là được."

Hắn sẽ thông báo trước cho Đường Môn, nếu có người hỏi Điển Vi huyện Cửu Bảo, thì phải báo cho hắn biết, như vậy hắn sẽ biết có phải lão Thiết hay không.

Hắn tìm Thiết Sát, cũng không phải vì thủ hạ gì, mà là vì chút vui thú khi uống rượu cùng lão bằng hữu.

Dù sao, con người lão Thiết vẫn rất thú vị.

Lúc này, bên cạnh truyền đến lời nói của Nguyên Tông Tử.

"Ăn uống no say, chiến một trận được chưa?"

"Khi còn bé mẹ ta thường nói, ăn no phải ngủ một lát mới hoạt động, nếu không sẽ làm hỏng bụng."

"Ngươi đã là ngũ phẩm, loại chuyện này sẽ không xảy ra!"

"Ngươi đừng gạt ta."

"Ta không nói dối ngươi."

"Nếu đã không hỏng bụng, vậy thì tới đi!"

Hai mắt Lý Nguyên lóe ra vẻ hưng phấn, tướng mạo võ si lộ rõ, cầm lấy trường đao bên cạnh bay lên trời, tùy tiện đứng giữa không trung.

Ngay sau đó, một luồng ánh sáng tím phóng lên bầu trời.

Mà không hề có báo trước, ánh lửa cháy bừng bừng đột ngột đánh tới Lý Nguyên, tựa như rắn độc chợt thò đầu ra, cắn xé.

Nếu đặt trong giang hồ đối chiến, loại thủ đoạn này chính là đánh lén, chính là đê tiện.

Nhưng đây chính là thủ đoạn chiến đấu của Nguyên Tông Tử.

Ánh sáng đỏ hẹp dài như nửa vầng trăng chợt lóe lên, lao tới trước mặt Lý Nguyên.

Lý Nguyên nhìn như vội vàng vừa trốn vừa tránh.

Một đao này của Nguyên Tông Tử chưa hết, mới cách Lý Nguyên mấy tấc, liền bay lượn như phi yến, đột ngột vòng vèo, chém về phía sau lưng Lý Nguyên.

Ngũ phẩm khó chết, cho dù bị chém thành hai đoạn cũng không sao.

Mà Lý Nguyên tựa như múa ương ca, lắc lắc lưng eo mông ở giữa không trung.

Nhưng loại uốn éo này lại tránh thoát đủ loại trảm kích vô cùng linh hoạt của Nguyên Tông Tử.

Lý Nguyên không giỏi thân pháp, cho nên... Lúc này, hắn cũng đang cố gắng trốn tránh.

Lấy sở đoản của mình, đánh sở trường của địch, đây không phải là một loại luận bàn sao?