← Quay lại trang sách

Chương 506 Giải quyết hậu quả, phong vân, thuần phục, người nhà đoàn tụ (1)

Hai ngày sau.

Một luồng bạch quang bắn vào một tòa thành trấn nào đó trong Miên Châu đạo.

Bên trong bạch quang là một nữ kiếm hiệp mặt mày lạnh lẽo - Cô Tuyết Kiến.

Cô Tuyết Kiến mặt nhìn bình tĩnh, nhưng trong mắt lại ẩn chứa lo lắng, tay trái nàng nắm một miếng ngọc vỡ to bằng hạt đậu. Mà lúc này, ngọc vỡ đang phát ra ánh sáng đom đóm, ánh sáng này càng tới gần thành trấn thì càng sáng ngời.

Ngọc này tên là "Đối Nguyệt Ngọc", một chia làm hai, cầm miếng thứ nhất là có thể cảm ứng miếng thứ hai.

Không chỉ như thế,"Đối Nguyệt Ngọc" này còn có thể sinh ra dự cảm mãnh liệt khi đối phương tháo ngọc bội xuống.

Nếu tìm được một khối Đối Nguyệt Ngọc khác, thì có thể nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng trước khi đối phương rời đi.

"Đối Nguyệt Ngọc" ở trong tay Cô Tuyết Kiến, có nửa miếng còn lại ở trong tay Lý Bình An.

Chỉ có điều, hai sư đồ đều rất quen thuộc lẫn nhau.

Cô Tuyết Kiến biết, nếu Lý Bình An ở bên ngoài thì sẽ ngọc bất ly thân.

Nếu ở trong thành, đến tối hắn hoặc là bế quan hoặc là muốn trải qua sinh hoạt phu thê.

Nếu trải qua sinh hoạt phu thê, ngọc bội sẽ ly thân ở giờ Tý, sau đó sớm thì giờ Thìn, muộn thì trưa sẽ đeo lên lại.

Mà ngọc bội rời người vào giờ Tý, nghiễm nhiên đã biến thành một phương thức đồ đệ báo bình an cho nàng.

Cho nên, mấy ngày hôm trước, khi ngọc bội rời người đúng giờ tý, Cô Tuyết Kiến cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng bây giờ, nàng lại muốn nổi điên.

Bởi vì đã qua hai ngày nhưng ngọc bội vẫn chưa từng đeo lên lại!

Nàng bỏ hết thảy sự vụ trong tay xuống, phát điên đi về hướng ngọc bội định vị.

Nàng như sư tử cái bị chọc giận, cấp tốc phi hành, thời gian mấy ngày bị ép xuống còn một ngày.

Giờ phút này, nàng đã đi tới chỗ của ngọc bội.

Nàng nhìn từ trên cao xuống, cẩn thận nhìn vị trí ngọc bội kia — một cái miếu đổ nát.

Cô Tuyết Kiến hơi cảm giác, không phát giác có người, nhưng nàng vẫn vận dụng Huyết Vực trước.

Nhất thời, từng tơ máu nóng rực tựa như hồng kiếm bắn ra, trực tiếp phá dỡ cái miếu đổ nát.

Bụi đất tung bay, Cô Tuyết Kiến cảm nhận vị trí của ngọc bội, thoáng hạ xuống, ngọc liền bay lên, rơi về lại trong tay nàng.

Nhưng nguy hiểm lại không phát sinh, điều này làm cho Cô Tuyết Kiến hơi kinh ngạc.

"Cái bẫy" trong suy nghĩ của nàng không công tự phá.

Nàng đem khối "Đối Nguyệt Ngọc" của mình cùng của Lý Bình An ghép lại với nhau.

Nhất thời, một hình ảnh truyền vào trong đầu nàng.

Đó là Lý Bình An trong miếu đổ nát, hắn cầm lấy ngọc bội giơ trước mặt, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, khi người nhìn thấy hình ảnh này, ta hẳn là đã mang theo thê nữ rời đi, đồng hành cùng ta còn có Tam Nương, Tứ Nương, Dao di.

Thật ra ta cũng muốn mang người đi, nhưng ta biết người sẽ không đi theo ta.

Ta đi, không phải vì muốn làm đào binh, mà là có duyên cớ khác.

Thôi vậy, người là sư phụ ta, cha ta cảm thấy ta cũng có thể nói cho người biết.

Đúng vậy, cha ta còn sống, hắn đột phá ngũ phẩm,

Mẹ ta cũng còn sống, nhưng thân thể không tốt, ta là nhi tử cũng nên đi xem.

Bất quá nguyên nhân không chỉ có thế.

Còn có một lý do khác, ta nói nhưng có thể người sẽ không tin, đó là... Thanh Hãn Thành đã thông đồng với Liên giáo.

Đây là thông tin mà chúng ta chắc chắn, nhưng thông tin này có lẽ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong vô số thông tin nguy hiểm kia.

Điều này có ý nghĩa gì, chắc hẳn người rõ ràng hơn ta.

Sư phụ, ta không muốn người xảy ra chuyện... Nhưng cha ta không cho ta nhiều lời.

Người tự bảo trọng, sau này còn có thể gặp lại."

Lý Bình An dứt lời, lại xuất hiện thân ảnh Dao Giác.

Thân ảnh kia nhìn ngọc bội nói: "Tuyết Kiến tỷ, không từ mà biệt. Bởi vì nam nhân của ta đến, ta chắc chắn phải đi theo hắn.

Hơn nữa cho dù có nói cho tỷ biết trước, với tính tình của tỷ, tỷ sẽ không đi cùng chúng ta.

Nhưng tỷ yên tâm đi, chúng ta đều rất tốt, ngược lại Tuyết Kiến tỷ sắp phải đau đầu rồi."

Hình ảnh hiện lên, lại dần dần biến mất.

Bốp...

Cô Tuyết Kiến lại tách ra hai khối "Đối Nguyệt Ngọc", tâm thần nàng rung động, thật lâu không thể bình tĩnh.

Bất kể là lý trí hay là tình cảm, nàng đều không tin Thanh Hãn Thành làm phản đồ.

Bỗng nhiên, nàng nhớ lại cảnh tượng hơn mười năm trước, nàng từng xông vào huyện Sơn Bảo khi mới vào tứ phẩm.

Trên núi Tiểu Mặc, trong hốc đá, người thần bí kia cứu nàng, còn cho nàng một túi gấm sau khi chia tay.

Người thần bí nói: "Nếu muốn rời khỏi Thần Mộc Điện, trước khi rời đi nhất định phải mở túi gấm ra, nếu không tất sinh tai họa".

Cô Tuyết Kiến rời Thần Mộc Điện ra ngoài làm việc vô số lần, mà ở lần đầu tiên, nàng đã mở túi gấm ra, trong túi gấm viết bốn chữ "Cẩn thận điện chủ".

Nàng cố ý đề phòng nửa ngày, nhưng không xảy ra chuyện gì.

Cô Tuyết Kiến dở khóc dở cười, cho nên quên chuyện này đi.

Nhưng hiện tại, bốn chữ "Cẩn thận điện chủ" đột nhiên tương ứng với "Đệ tử nhà mình", điều này làm cho đồng tử của nàng co rút lại.

Người thần bí để lại túi gấm cho nàng tất nhiên biết cái gì đó, nhưng hắn cũng không phải toàn tri toàn năng, cho nên chưa từng tính chuẩn như vậy, chỉ là muốn nàng lưu ý.

Mà tâm nhãn này, có lẽ tương ứng với điều này.

Cô Tuyết Kiến và Lý Bình An là sư đồ, nhưng thật ra đã không khác quan hệ mẹ con.

Đối với lời nói của Lý Bình An, nàng tuyệt đối tin tưởng.

Nàng cũng tin tưởng phán đoán của Lý Bình An về việc phụ mẫu mình vẫn còn sống.

Dù sao, nơi này không chỉ có Lý Bình An, còn có Dao Giác, Thôi Hoa âm, Cảnh Thủy Hương.

"Lý Nguyên..."

Cô Tuyết Kiến thì thầm.

Trong đầu nàng hiện lên bộ dáng nam nhân kia.

Đột nhiên, nàng nhận ra rằng mình có lẽ căn bản chưa từng hiểu rõ nam nhân kia.

Nghĩ kỹ lại, bộ dáng tóc bạc phơ sau khi đúc binh kia, chưa chắc không phải là một thủ đoạn ve sầu thoát xác, rồng vào biển rộng.

Nam nhân đứng trong gió, tay cầm Nhật Nguyệt Đương Không, tóc bạc trong gió núi tựa như hùng sư già nua, lập tức bị bao trùm lên sắc thái đặc biệt thần bí và âm u.

Cô Tuyết Kiến nắm chặt Ma kiếm trong tay, mối liên hệ giữa nàng và chú binh sư vẫn còn.

"Lý Nguyên, ngươi đến tột cùng là hạng người gì?"

Trong lòng nàng sinh ra tò mò.

Nhưng đồng thời lại lộ ra nụ cười khổ.

Phải biết, bốn người mà Lý Nguyên mang đi, đều là trưởng lão ngũ phẩm a.

Nhất là Lý Bình An, Cảnh Thủy Hương, đã là chiến lực cao tầng của Thần Mộc Điện, thuộc loại mạnh nhất dưới tứ phẩm.

Nhưng nếu Thanh Hãn Thành phản bội Thần Mộc Điện, vả lại còn có rất nhiều nguy cơ mà nàng không thấy, phen mang đi này chưa chắc không phải là loại thủ đoạn giữ lại hỏa chủng cho Thần Mộc Điện.

Cho dù Thần Mộc Điện thật sự bị diệt trong đại chiến này, bọn họ vẫn có thể trùng kiến Thần Mộc Điện.

Lý Bình An tu "Hồi Liễu Công"; Cảnh Thủy Hương, Thôi Hoa âm tu "Khô Vinh Pháp"; Cô Dao Giác tu "Trường Thanh Quyết".

Mấy người này mà tập trung lại, rất có thể sẽ vẽ được sinh mệnh đồ lục của công pháp. Thậm chí là ở nơi đất khách, thì các nàng cũng có thể tuyển nhận đệ tử, trùng kiến Thần Mộc Điện, đây chính là truyền thừa mới.

Suy nghĩ trong đầu Cô Tuyết Kiến bay tán loạn.

Đột nhiên, trong nháy mắt nàng nghĩ "Nếu có thể, nàng cũng muốn rời đi cùng mấy người này".

Nhưng ý niệm này vùaw mới xuất hiện đã biến mất.

"Trời sắp sụp, luôn cần có người gánh vác.

Có việc nên làm, có việc không nên làm, há có thể dao động bởi vì ngoại sự biến ảo?"

Nàng nắm chặt ma kiếm, lập tức đứng lên.

Tiếp theo nàng lại bật cười.

Nếu đồ đệ, muội tử, còn có nam nhân đúc binh cho nàng muốn rời đi trong bình yên.

Như vậy nàng với tư cách là sư phụ, là tỷ tỷ, là nữ nhân nhận ân tình, nàng sẽ tiễn bọn họ một đoạn đường.