← Quay lại trang sách

Chương 508 Giải quyết hậu quả, phong vân, thuần phục, người nhà đoàn tụ (3)

Trên mặt Cảnh Thủy Hương lộ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó, nàng nâng đao khom lưng, hai ngón tay vuốt ve thân đao, hai mắt sau hồng đao thon dài tựa như nhiễm lên quang mang yêu dị, khiến người ta sợ hãi...

Bất kỳ người nào nhìn về phía nàng, đều sẽ nhìn thấy đôi mắt huyết sắc này, từ đó sinh ra nỗi sợ hãi vô tận.

Đột nhiên, nàng bước ra.

Từng bước một, từng bước một.

Mà trong quá trình đạp bước này, đối thủ của nàng sẽ bị tước đoạt khỏi thế giới hiện thực, cảm thấy bản thân giống như lữ khách trên hoang nguyên.

Mà nàng, chính là mãnh hổ săn người trên hoang nguyên này.

Nhưng rất nhanh, trong sự thô bạo của mãnh hổ này lại trộn lẫn vào một loại cảm giác cô đơn "Vạn vật điêu linh","Vạn vật tử vong", làm người ta cảm thấy cho dù cố gắng hơn nữa thì cũng chỉ là quay đầu hóa hư vô, mặc dù có thống khoái có vui sướng nhưng vẫn sẽ chết.

Sợ hãi và uể oải hợp lại, khiến cho đôi mắt huyết sắc kia càng thêm yêu dị.

Sợ hãi, đến từ "Khô Đao".

Mà uể oải lại là chiêu thức trong Khô Vinh Pháp, tên là: Kinh Mục.

Người tu hành Khô Vinh Pháp dường như sẽ làm cho thần hồn của bản thân có chút bản lĩnh đặc dị, mà "Kinh Mục" lại là cách thức phát huy loại bản lĩnh này. Đây là một loại pháp môn công kích tinh thần hiếm thấy, một khi tế xuất, thì có thể làm cho đối phương nhanh chóng đánh mất chiến ý, từ đó mười thành thực lực chỉ phát huy được bảy thành. Nếu ở cùng cấp độ, đối phương không kịp đề phòng thì có thể trực tiếp nghiền ép đối thủ.

Mà "Kinh Mục" phối hợp với "Khô Đao" của Lý Nguyên, chính là một cộng một lớn hơn hai.

"Làm cho đối phương mất đi chiến ý" và "Làm đối phương sợ hãi", hai cái hợp lại làm cho ở dưới tứ phẩm, Cảnh Thủy Hương gần như có thể hoành hành vô kỵ, đây cũng là nguyên nhân vì sao Lý Bình An ở dưới nàng.

Phải biết, thiên phú của Lý Bình An rất kinh người, cảnh giới của y bây giờ là ngũ phẩm ngũ ti nguyên huyết, mà Cảnh Thủy Hương lại là ngũ phẩm tam ti nguyên huyết.

Trên cảnh giới, Cảnh Thủy Hương thua.

Nhưng nhờ có binh khí, bởi vì chiêu thức của Cảnh Thủy Hương, khiến cho nàng ngồi vững vàng ở vị trí đệ tam cao thủ Thần Mộc Điện.

Lý Nguyên nhìn chữ số "1860-13412" di động bên cạnh Tứ nương tử nhà mình, âm thầm gật đầu.

Số liệu như vậy, hắn cũng không dám hoàn toàn khinh thường.

Đúng lúc này, tất cả cảnh tượng trước mắt hắn đột nhiên ảm đạm xuống.

Trời... Đen rồi.

Lý Nguyên nghe được tiếng bước chân "đát đát", nghe được tiếng đao minh bén nhọn, giống như một nữ sát thủ gợi cảm mang giày cao gót, kéo đao đi nhẹ nhàng trong ngõ hẻm ngoài cửa, tản ra cảm giác áp bách.

Hắn ngẩng đầu, thấy được đôi mắt đỏ như máu kia.

Sợ hãi?

Uể oải?

Hai loại cảm xúc khó hiểu chui vào trong lòng Lý Nguyên, tựa như hai bàn tay âm u nắm chặt trái tim hắn.

Nhưng mà, không cần Lý Nguyên phát lực, ngay trong nháy mắt hai đạo lực lượng tinh thần chạm đến trái tim Lý Nguyên.

Hai đạo lực lượng âm hàn kia đã như tuyết đọng vào nước sôi, như băng sương vào lửa, ngay lập tức tan thành mây khói.

Đinh!!

Một tiếng giòn vang.

Thân thể mềm mại của Cảnh Thủy Hương run lên, chợt lảo đảo một cái, trường đao chống đất, giữ thăng bằng, thân hình nhỏ nhắn xiêu vẹo xiêu vẹo, bộ dáng muốn ngất xỉu..

"Không sao chứ, Thủy Hương?" Lý Nguyên có chút lo lắng hô, thậm chí biểu hiện không được kìm lòng mà đi về phía trước.

Trưởng lão mặc lễ phục đen chỉ cảm thấy mất hết lực lượng, đầu óc "Ong ong" mặt trắng bệch, mà lực lượng "Kinh Mục" và "Khô Đao" thì đã không còn.

Cảnh Thủy Hương hít sâu một hơi khí lạnh, hai gò má phiếm hồng, nhìn nam nhân đến gần với mặt lộ vẻ quan tâm, nàng sẵng giọng: "Nghiêm túc một chút. Trong trận chiến, hãy chú ý đến kẻ thù."

"A." Lý Nguyên lại lui về phía sau vài bước, nói: "Không bằng nghỉ ngơi một chút rồi đánh."

"Không cần đâu."

Dứt lời, Cảnh Thủy Hương buông tha tuyệt chiêu của mình, thân hình như chạy nước rút, trong giây lát đã đến trước mặt Lý Nguyên.

Huyết đao dài nhỏ vẽ ra vòng cung như tạt máu, Lý Nguyên bày ra cành cây, ra vẻ gian nan mở ra.

Ngay sau đó, đao quang kia lan ra chung quanh.

Lý Nguyên cầm cành cây gõ gõ đánh đuổi độc trùng giống như trong ngày Kinh Chập, trái vung, phải vỗ, ánh đao nhao nhao nát bấy.

Có lẽ Lý Nguyên cảm thấy không ổn, vì thế thường phát ra tiếng rên rỉ, lại nhíu mày, giống như chống cự cực kỳ gian nan.

Đột nhiên, ánh đao ngừng lại.

Cảnh Thủy Hương nói: "Không đánh nữa, ta nhận thua."

Lý Nguyên thở phào nhẹ nhõm, khen: "Nương tử tiến bộ thật nhanh, ta thiếu chút nữa không kiên trì nổi."

Cảnh Thủy Hương đỏ mặt, nàng cũng không phải không nhìn ra kỹ năng diễn xuất vụng về của nam nhân nhà mình, nhưng nhất thời lại không biết nói cái gì, vì thế nhẹ nhàng thở dài, nói: "Tướng công, ta cần yên tĩnh một chút."

Chợt lại nói: "Vốn ta còn đang tranh đấu với Liên giáo, còn quấn quít trong các loại sự vụ, còn có rất nhiều thuộc hạ muốn tới báo cáo tin tức với ta, chờ ta đưa ra lựa chọn. Đột nhiên, đột nhiên bị ngươi dẫn ra ngoài."

Nói xong, nàng hơi do dự, đột nhiên nói:

"Lý Nguyên, ta nói thật với ngươi.

Ta đối với ngươi... Thật ra không có nhiều cảm xúc như vậy.

Lúc đầu ta gả cho ngươi, là vì chữa thương, mà trong những người kia, ngươi thích hợp nhất, cho nên ta chọn ngươi.

Về sau theo ngươi, cũng là vì ngươi là sợi dây ràng buộc quan trọng duy trì Cô hệ cùng Cảnh hệ, bởi vì ngươi là đại chú binh sư.

Ngươi rất lợi hại, ta nghĩ ta là nữ nhân của ngươi, có thể ngươi sẽ chế tạo cho ta một thanh binh khí không tồi đi?

Tuy nói ta cũng không muốn ngươi chiết thọ đúc binh, nhưng thật ra, ta đối với ngươi không có nhiều tình nam nữ.

Không... Con người ta thực sự không có tình cảm nam nữ với bất cứ ai, nhưng nghĩ nếu đã cùng ngươi kết thành phu thê, vậy thì tiếp tục cũng chẳng sao."

Vừa dứt lời.

Trong gió tuyết, hai người đứng đối diện nhìn nhau.

Nữ nhân đã nói ra tâm tư của mình.

Nàng đứng trên con đường tuyết giữa hẻm núi, đột nhiên nói: "Ngươi hiểu chưa? Nếu ngươi hối hận thì vẫn còn kịp, bởi vì ta căn bản không phải là loại phụ nữ ở nhà chờ ngươi trở về, giúp ngươi làm ấm giường... Ta đối với ngươi, không có tình cảm.

Ta không có tình cảm với bất cứ ai.

Ta chỉ nghĩ về con đường của riêng mình.

Đó là suy nghĩ thực sự của ta..."

Gió thổi lên vạt váy màu đen, thổi lên hoa xấu hổ màu hồng nhạt trên cổ áo.

Lý Nguyên nói: "Vậy nàng muốn làm gì?"

Cảnh Thủy Hương nói: "Ta không biết... Vốn ta muốn trở về, nhưng ta biết Thanh Hãn Thành làm phản, biết Miên Châu trở thành hiểm địa. Nhưng ta không muốn giấu ngươi điều này..."

"Vậy sao không giấu đi?

Giấu diếm cả đời, không phải là được sao?" Lý Nguyên cười nói: "Ta cưới nàng, là để dung nhập Thần Mộc Điện dễ dàng hơn, cũng vì dễ dàng rời đi Thần Mộc Điện.

Nàng xem, ta cưới nàng, Thần Mộc Điện sẽ không đề phòng ta nữa, không phải sao?

Ai không có mục đích?

Nhưng nếu mục đích đã khiến ta và nàng đến với nhau, vậy tại sao không tiếp tục đi cùng nhau vì mục đích chung này chứ?

Phải là duyên phận đặc biệt, thì mới có thể cho phép chúng ta đứng cạnh nhau, trở thành người một nhà.

Nàng muốn trở nên mạnh mẽ, vậy dù sao cũng phải sống chứ?

Thế giới này đặc sắc như vậy, thiên địa này gió nổi mây phun.

Thủy Hương, đừng chết ở thời điểm gió vừa mới nổi lên,

Cùng ta đi xem phần cuối của thế giới này, xem kết thúc của vở kịch lớn này đi."

Hai tay Lý Nguyên khẽ nâng lên, thanh âm tràn ngập mê hoặc và chân thành.

Trong lúc nhất thời, Cảnh Thủy Hương tay cầm huyết nhận, xuất thần đứng tại chỗ, thì thào "Người một nhà". Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chữ "Người một nhà"...

Lý Bình An thò đầu ra, trợ công cho cha: "Tứ Nương, lên liễn trước đi, chúng ta còn chưa hoàn toàn đến nơi an toàn đâu, có chuyện gì thì chờ lên đường rồi từ từ nói với cha ta."

"Được"

Cảnh Thủy Hương đáp một tiếng, thu đao vào vỏ, lên liễn.

Mà trên liễn lại vang lên tiếng tò mò của Dao Giác: "Thủy Hương tỷ, vừa rồi hai người xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bỗng nhiên tỷ lại có bộ dáng sắp ngất xỉu?"

Tinh thần công kích, có tính bí mật, không phải mục tiêu không phát hiện được, cho nên đoạn quyết đấu của hai người ở trong mắt người xem là rất khó hiểu.

Cảnh Thủy Hương nói: "Hắn rất lợi hại, ta cũng không biết hắn phá như thế nào."

Dao Giác tiến đến bên tai nàng nói nhỏ hai câu.

Cảnh Thủy Hương im lặng nói: "Nha đầu chết tiệt, ngươi như vậy... Ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó."

Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn gió tuyết, Lý Nguyên cùng Thôi Hoa âm đi tới một chỗ.

Cũng không bao lâu, hai người này đã cùng nhau lên liễn.

Tám cỗ khôi lỗi nâng liễn chạy đi, rất nhanh đã đi xa.