← Quay lại trang sách

Chương 518 Tiếp thu di sản, quản nhiều tề hạ (1)

Trường bào rách nát phấp phới trong gió.

Nam nhân với mặt mày thâm trầm bay qua giữa trời, xẹt qua hơn mười dặm đại địa, sau đó tiến vào tam trọng môn của Thần Mộc Điện.

Đi đến đâu, thủ vệ giữ thành nửa quỳ hành lễ đến đấy.

Nam nhân kia nhìn cũng không thèm nhìn, mãi cho đến tiến vào tháp chuông Bạch Trúc trung tâm Thần Mộc Điện.

Tháp chuông Bạch Trúc phân chia ngoại lâu và nội lâu.

Ngoại lâu, là nơi tu hành của đệ tử như là Lý Bình An.

Mà nội lâu chỉ có hai tòa, một tòa là Cô Tuyết Kiến, còn có một tòa chính là Thanh Hãn Thành.

Đương nhiên, so sánh với Cô Tuyết Kiến, chỗ của Thanh Hãn Thành nằm đối diện với vùng trung tâm của ruộng thịt tứ phẩm, có thể hấp thu huyết khí có phẩm chất và độ gắn kết cao nhất từ ruộng thịt tứ phẩm.

Bên trong nội lâu, trước một cánh cửa gỗ nằm ngang, nam nhân đặt tay lên cơ quan ở giữa cửa gỗ, xoay nhẹ theo một giai điệu mật mã nào đó, xoay đi xoay lại, biên độ nặng nhẹ khác nhau.

Cuối cùng, nam nhân gõ cửa.

Cửa liền mở ra.

Một căn phòng nhỏ mà mấy trăm năm qua chỉ có Thanh Hãn Thành tiến vào, hiện ra trước mặt nam nhân.

Nam nhân tất nhiên là Lý Nguyên.

Ở cuối trận đại chiến với Thanh Hãn Thành, Thanh Hãn Thành đem hết thảy của y nói cho Lý Nguyên.

Vị kiêu hùng Thần Mộc Điện này thậm chí không hề đưa ra một yêu cầu nào, càng không có nói cái gì như "Nếu ngươi đáp ứng ta cái này cái kia, ta sẽ đem cái đó nói cho ngươi","Nếu ngươi giúp ta báo thù...".

Bởi vì tại thời khắc đó, y đã hiểu rằng Lý Nguyên và những người kia nhất định thế bất lưỡng lập.

Một thế lực khổng lồ như vậy, chắc chắn sẽ không cho phép một dị loại "tự sáng tạo công pháp" xuất hiện.

Quan hệ giữa Vấn Đao Cung và Lý Nguyên, cũng không phải là không có sơ hở.

Đối với người trên mảnh đất này, có lẽ bọn họ không phát hiện Lý Nguyên giả chết, cũng không cách nào lý giải vì sao Lý Nguyên lại có thể sáng tạo công pháp, càng không biết điều này có ý nghĩa như thế nào.

Nhưng đám người kia lại có thể.

Không ai ngu ngốc.

Cho nên, loại đối lập này là tự nhiên thành lập.

Đã là tự nhiên thành lập, cần gì phí nhiều miệng lưỡi, bắt chước ủy thác trước khi chết như trong giang hồ?

Cho nên, Thanh Hãn Thành không nhắc chuyện này nửa câu. Mà là trong ba ngày ngắn ngủi kia, y hóa thân thành một vị lão sư kinh nghiệm phong phú, kiến thức uyên bác, nói cho Lý Nguyên đủ chuyện, để trợ giúp hắn trở nên mạnh mẽ, càng thêm mạnh mẽ.

Lý Nguyên cũng chuyên chú lắng nghe, về phần thật giả, trong lòng hắn tự có phán đoán.

Mà vào giây phút cuối cùng, Thanh Hãn Thành thần sắc thong dong, sau đó cả người tan thành tro bụi. Nhưng Lý Nguyên lại biết... lực lượng ý niệm của Thanh Hãn Thành đã tiến vào Khô Vinh kiếm, trở thành một phần của thanh kiếm này.

Sau khi Thanh Hãn Thành chết, Lý Nguyên hơi suy tư, liền hóa thành bộ dáng Thanh Hãn Thành, rời khỏi Phi Yến đài.

Về phần Điển Vi?

Nếu một kẻ khờ chiến thắng được Thanh Hãn Thành thì sẽ hấp dẫn chú ý của cao tầng các thế lực.

Hắn sẽ bị đưa ra dưới ánh đèn sân khấu của đại thế, mọi thứ trên người đều bị người ta bới sạch sẽ.

Nhân vật nổi bật như vậy, Lý Nguyên không cần, bởi vì nó đồng nghĩa với đã bị phế.

Nếu phế đi, hắn sẽ bỏ.

Mà Thanh Hãn Thành thắng lợi, chính là kết cục có dao động nhỏ nhất, ảnh hưởng nhỏ nhất.

Quả nhiên, hắn đã thuận lợi rời khỏi Phi Yến đài, sau đó tiến vào nơi này mà không có trở ngại.

Lý Nguyên trở tay đóng cửa lại, nhìn lướt qua, đã thấy trong phòng đơn giản sạch sẽ.

Trên bàn có không ít ống tranh, trong tủ có bày sách, giường thì mơ hồ tản ra dao động khiến người ta an tâm tĩnh ý.

Trong lòng hắn có cảm giác, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Đã thấy phía trên căn phòng nhỏ này treo một bức tranh chữ, trên tranh chữ dùng khí phách và lực lượng không gì sánh được để viết hai chữ: Tề Thiên.

Lý Nguyên nhìn mà không khỏi muốn bật cười.

Không nghĩ tới Thanh điện chủ lại là người trung nhị, thật là, người không thể nhìn bề ngoài.

Ai nói người lòng dạ khó lường, cáo già, thì nhất định sẽ là kẻ đầu cơ trục lợi, mà không có một mặt nào đó ngây thơ?

Hắn suy nghĩ cẩn thận.

'Xem phong cách nhật ký thời niên thiếu của Thanh điện chủ, phỏng chừng tính tình kia cũng không khác Bình An là mấy.

Chỉ có điều, theo thân phận địa vị đề cao, y đã che giấu hết thảy đi, chỉ hiển lộ bản tính khi ở chỗ không người. '

'Mà tu hành, đã khiến y buông tha hết thảy những thứ không cần thiết, thậm chí ngay cả vướng bận của gia tộc cũng bị chặt đứt. '

'Tề Thiên, Tề Thiên, thiên có vạn vật, nhưng thiên cũng cô đơn, không tề cũng được. '

Lý Nguyên tiện tay tháo xuống bức tranh chữ "Tề Thiên" kia, thu lại từng quyển, để vào trong ống tranh rỗng.

Sau đó ngón tay lại tìm kiếm trong ống tranh, rút ra ba quyển.

Trong ống tranh là ba bức vẽ.

Đây là ba bức nguyên đồ, cũng chính là truyền thừa chân chính của Thần Mộc Điện.

Đồ sách mà tất cả đệ tử bên ngoài tu hành, bao gồm cả Cô Tuyết Kiến, kỳ thực đều là do tổ sư Thần Mộc Điện vẽ, chứ không phải là bức đồ ban đầu. Mặc dù hiệu quả không lệch bao nhiêu, nhưng cuối cùng vẫn có "chênh lệch".

Bởi vậy có thể thấy được, Thanh Hãn Thành kẻ này quả nhiên là "phòng người như phòng trộm". Y khống chế nguyên đồ, chính là lo lắng có người vượt qua y, lo lắng Thần Mộc Điện phát sinh chuyện ngoài ý muốn mà y không thể trấn áp.

Lý Nguyên cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu là hắn, nói không chừng cũng làm như vậy.

Bảo bối chân chính đương nhiên là để mình và thân nhân dùng rồi, làm sao có thể lấy ra chia sẻ?

Ngay cả ba bức đồ được hắn lưu lại Vấn Đao Cung, cũng không phải là bản gốc, mà là bản vẽ lần hai.

Sự khác biệt là, Thanh Hãn Thành là người cô đơn, trong khi hắn lại có thân nhân.

Lúc này, Lý Nguyên tò mò đánh giá ba bức nguyên đồ này.

Nét cổ xưa của bức tranh hoàn toàn có thể nhìn thấy từ các phụ kiện bên cạnh bức tranh.

Nhưng mực và giấy của bản thân bức tranh lại giống như mới hôm qua, rõ ràng là vật phi phàm.

Lý Nguyên cũng có nền tảng của công pháp Thần Mộc Điện, lúc này hắn nhanh chóng nhìn những quan tưởng đồ này.

Ba bức tranh này theo thứ tự là:

Tương ứng với "Trường Thanh Quyết" là Nhất Niệm Thủy Vân Gian.

Tương ứng với "Khô Vinh Pháp" là Bách Quỷ Loạn Táng Đồ.

Tương ứng với "Hồi Liễu Công" là Trường Đình Vãn Khách Đồ.

Lý Nguyên nhìn một lúc lâu, hắn tốt xấu gì cũng là người tự vẽ ra quan tưởng đồ, đối mặt với bức đồ như vậy, hắn tất nhiên là có cảm ngộ.

"Nhất Niệm Thủy Vân, cây mượn thủy sinh, để rồi trường thanh, cho nên tâm tính thích hợp bình thản, khéo đưa đẩy, nội liễm."

"Bách Quỷ Loạn Táng, là vẽ một bức tranh Loạn Táng cương. Trong Loạn Táng cương này có rất nhiều cỗ quan tài và chiếu cỏ, thậm chí có một số quan tài còn lộ ra nửa đoạn, có một số chiếu cỏ thì đã bị chó đói mắt đỏ đào ra.

Mà ở một số nơi âm u, dưới đất có cánh tay vươn lên. Giống như là vì chôn cất qua loa, nên bàn tay kia bị để lại ở bên ngoài, đồng thời cũng giống như người chết sống lại, từ dưới đất thò tay lên.

Bức tranh này, quả nhiên là quỷ dị vô cùng, lại hết lần này tới lần khác là Khô Vinh.

Khô là chết đi, vinh là sống lại.

Bởi vì đã chết, cho nên mới cực kỳ khát khao được sống.

Là hướng tới cái chết mà sinh, từ đó cảm thụ được loại lực lượng tinh thần mãnh liệt kia, sau đó hóa thành chiêu thức?

Cho nên người tu hành luôn mang theo hủy diệt và cực đoan, thậm chí là mâu thuẫn, đây cũng là điều bình thường.

Thanh Hãn Thành dùng phương thức thôn tính nhân cách khác, dung hợp cử chỉ, cũng không phải là không ổn. Bởi vì hai nhân cách của y đều cực đoan, không phải ngươi nuốt ta, chính là ta nuốt ngươi..."