← Quay lại trang sách

Chương 522 Thái Dương Thần Mẫu trưởng tử, thu lục chủng, diệt quỷ vực (1)

Chuyện thành lập "Tân Thần Mộc Điện", được giao cho Cảnh Thủy Hương.

Mà thành lập "Tân Vấn Đao Cung", thì được phó thác cho Cô Dao Giác.

Âm phi nương nương thì coi như "Vị trí làm việc không cố định", bên nào bận thì đi giúp bên đó.

Về phần Lý Bình An, y có ba nương tử, còn có hài tử, Lý Nguyên tạm thời không muốn các con dâu và cháu trai cháu gái bị cuốn vào trong, cho nên để Lý Bình An trở về bồi các nàng nhiều hơn.

Dù sao hắn và thê tử xem như đã từng sớm chiều ở chung, nhưng đối với người bên Lý Bình An còn cần thêm một "đoạn thời gian quan sát".

Bí mật của hắn quá nhiều, bí mật của Vân Sơn đạo cũng quá nhiều, tuy rằng chỉ lộ ra một phần nhỏ, nhưng cũng sẽ phân biệt gần xa thân sơ.

Về phần Đường Niên, Đường Môn và thuật khôi lỗi đã chiếm hết thời gian của nàng.

Còn Tiểu Thánh, Tiểu Thánh dốt đặc cán mai đối với công pháp ảnh huyết, huống chi nàng còn đang cố gắng khống chế thương hội Vân Sơn cùng với một phần man tử đời mới.

Những người này đã là tất cả người có thể dùng bên cạnh Lý Nguyên.

Ngoài ra, còn có Bàng Nguyên Hoa và Diêm Mục.

Nhưng người trước đang giúp Tiểu Thánh, hơn nữa bởi vì tiếp xúc nhiều với ác quỷ, tinh thần của Bàng Nguyên Hoa đã trở nên quái lạ.

Người sau thì đã hoàn toàn dung nhập vào bầu không khí Thần Mộc Điện, còn cưới một vị nữ tử Cô gia, sinh hài tử, hiện giờ đang sống rất tốt ở Cô gia. Lý Nguyên cảm thấy mình không thể đánh ngất cháu trai giống như đánh ngất bà nương, cho nên đành phải từ bỏ.

Đương nhiên, Lý Nguyên cũng nghĩ tới Chân Viêm Tuyết và tiểu nhi tử Chân Viêm Hoàng.

Nhưng hai người này đều thuộc về Cửu Diễm thị tộc...

Hắn không muốn điều đi.

Mà Chân Viêm Hoàng, tuổi mụ của y hẳn đã là chín tuổi.

Nhưng Lý Nguyên lại không có thời gian làm bạn cùng y trưởng thành, bởi vì "Thiên Lý Nhất Tuyến" của hắn chỉ đủ treo hai bên. Hắn cũng muốn nhiều hơn, nhưng trừ phi hắn đi dạo một vòng Cực Lạc cung trên phố quỷ, sau đó gặp cơ duyên, mới có thể kiếm được sợi "Thiên Lý Nhất Tuyến" thứ hai.

Nhưng mà, bà nương nhà mình cũng mở cửa hàng ở phố quỷ, Lý Nguyên đương nhiên biết "vật phẩm càng quý càng khan hiếm, thậm chí một năm 365 ngày có 364 ngày 23 giờ thiếu hàng".

Trừ phi hắn mạo hiểm để Bàng Nguyên Hoa mang theo hành hài bản địa Vân Sơn đạo đi phát sinh va chạm với hành hài Miên Châu đạo hoặc nơi khác. Hoặc là trực tiếp khống chế thế lực hành hài của "Quốc sư Triệu Cổ Đồng". Hoặc là hắn có vận khí tốt, lại đụng phải một hành hài mang theo Thiên Lý Nhất Tuyến trên người, nếu không thì cũng đừng nghĩ.

Hơn nữa, Lý Nguyên nghĩ đến hài tử kia, luôn tự nhiên sinh ra bi thương.

Tâm tình của hắn có chút phức tạp.

Nhưng xét thấy mấy phương đều tạm thời ổn định, hắn vung tay ném hết mọi sự vụ của Vân Sơn đạo, sau đó dùng quỷ chùy tiêu hao 600 năm thọ nguyên để đúc binh khí ngũ phẩm cho Lý Bình An và Thôi Hoa âm.

Sau khi đúc xong, hắn duy trì cả đầu tóc bạc, lại đeo mặt nạ gỗ, chống quải trượng, tốn gần nửa tháng đi tới Chân Viêm thị tộc ở Tây Cực Cửu Diễm.

Hắn... Lâu rồi không tới.

Lúc này, Cửu Diễm thị tộc đã gần như hoàn toàn kết nối với ngoại vi Vân Sơn đạo. Mà Băng Man đời mới bởi vì vốn là người Vân Sơn đạo, cho nên ngăn cách giữa hai bên đã không phải là ngăn cách, mà là trở nên rất hòa hợp, tựa như một tộc.

Yêu thú biên giới tàn sát bừa bãi, chúng năm xưa gây họa không ít lần cho cuộc sống nơi này.

Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, những yêu thú kia gặp phải Băng Man, giống như thỏ gặp phải thợ săn.

Băng Man vui mừng hớn hở đi đánh giết yêu thú ăn thịt.

Nếu là trước đây, người Vân Sơn đạo về cơ bản sẽ không chịu ơn, bởi vì huyết hải thâm cừu há có thể dễ dàng quên đi? Nhưng bây giờ... Những Băng Man đời mới này lại có đủ loại liên hệ với bọn họ, hơn nữa vừa mở miệng chính là "Nhị cô, Đại di, Nhị bá, Tam thúc, Ngũ đại gia"...

Cuối cùng họ hiểu, bọn họ nên cừu thị Băng Man thế hệ trước, mà không phải những hài tử mới sinh này.

Rồi theo thời gian trôi qua, Băng Man thế hệ trước cũng sẽ chết đi hết.

Hơn nữa, có ai không hy vọng hài tử nhà mình cường đại?

Chậm rãi, người trong giang hồ vốn chống đối Băng Man, lúc này cũng đưa hài tử tới Cửu Diễm thị tộc, để cho thê tử chờ mang thai ở trước Hỏa, lâm bồn, từ đó sinh hạ hài tử trời sinh cường đại.

Dọc theo đường đi, Lý Nguyên thấy không ít người trong giang hồ từng đối kháng Băng Man, thậm chí còn thấy được Hắc Bạch Song Kiếm.

Cũng là cơ duyên xảo hợp, đôi hiệp khách đã từng ám sát tộc trưởng thị tộc ở thành Xuất Vân kia, vào lúc này đang bái kiến "Vương mẫu".

Lý Nguyên lúc này mới biết rõ, nguyên lai tộc trưởng Chân Viêm thị tộc Chân Viêm Hùng đã chết già.

Mà nhi tử hắn - Chân Viêm Hoàng đã tiếp nhận Man Vương phủ, trở thành Man Vương.

Về phần Chân Viêm Tuyết thì đương nhiên thành Vương mẫu.

Vương mẫu sẵn sàng tiếp đón tất cả những người đến thăm và lắng nghe những gì họ muốn nói.

Cho nên, Lý Nguyên cũng đang xếp hàng, chờ triệu kiến.

Trên đường chờ đợi, hắn lại thấy được những thay đổi nghiêng trời lệch đất trong thị tộc.

Sự thay đổi này chủ yếu được phản ánh trong "tôn thờ thái dương".

Nguyên bản, bầu không khí ở đây chỉ là dị vực vây hỏa, cổ cũ vừa múa vừa hát, nhưng bây giờ lại có thêm một chút trang nghiêm và thiêng liêng của tôn giáo.

Không ít người sùng bái vây quanh ngọn lửa, thần sắc trang trọng mà bái lạy Hỏa.

Những người này không chỉ có Băng Man, còn có người của Vân Sơn đạo.

Mơ hồ, Lý Nguyên còn có thể nghe được bọn họ đang tụng các từ ngữ như là "Thái Dương Thần Mẫu","Trở về".

Ngày hôm đó, dòng người xếp hàng không đến lượt Lý Nguyên.

Hắn cũng không sốt ruột, hắn được an bài ở lại trong lều trại bên ngoài thị tộc một đêm.

Trong lều vải có đặt không ít thảm lông làm chiếu, diện tích không lớn, nhưng chen chúc gần như hai mươi người.

Lý Nguyên cũng không dị nghị gì, hắn cứ như vậy ngủ rất lâu.

Theo ba tiếng trống vang lên, toàn bộ Chân Viêm thị tộc lại náo nhiệt hẳn lên, rõ ràng bên ngoài gió tuyết ngập trời, lại có người hô "Buổi sáng" đến.

Lý Nguyên tiếp tục xếp hàng, thẳng đến chạng vạng tối, hắn mới gặp được Vương mẫu.

Chân Viêm Tuyết ngồi ngay ngắn trên bảo tọa bằng đồng thau được trang trí bằng sừng hươu thật lớn, bộ dáng của nàng không thay đổi, nhưng khí chất đã nghiêng trời lệch đất, uy nghiêm, đoan trang, thâm thúy mà thần thánh.

Mà ngay khi nhìn thấy lão giả tóc bạc trước mặt, thần sắc nàng đột nhiên khẽ động, trong hai con ngươi lộ ra vài phần không dám tin và nghi hoặc.

Lý Nguyên nhẹ nhàng nói: "Là ta."

Thân thể mềm mại của Chân Viêm Tuyết chấn động, đứng dậy nói: "Đi theo ta."

Vương mẫu lấy thân làm gương, cần kiệm tiết kiệm, kính già yêu trẻ, chuyện này ở thị tộc cũng không hiếm thấy, cho nên không ai thấy lạ.

Sau khi vào lều, Lý Nguyên nhìn lướt qua, phát hiện trong lều này đúng là bày đầy sách, những sách này có không ít sách cổ, tản ra hơi thở thời gian.

Mà trên bàn còn có sách mở ra, cùng với một cái đồng hồ cát lớn, một bên đồng hồ cát có khắc chữ "Mặt trời", một bên khắc chữ "Mặt trăng", lúc này hạt cát đang chậm rãi từ bên "Mặt trời" rót vào "Mặt trăng".

Lý Nguyên chỉ nhìn lướt qua liền phục hồi tinh thần lại, sau đó tháo mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt có chút nếp nhăn, nhưng vẫn có thể phân biệt được bộ dáng của hắn.

Trong lúc nhất thời, không khí yên tĩnh lại.

Đột nhiên, Vương mẫu nhẹ nhàng cười nói: "Quả nhiên, Thái Dương Thần Mẫu cũng chờ đợi nam nhân mạnh mẽ tựa thần linh như chàng sớm trở về trong vòng tay của bà.

Nếu chàng đi, ta và Hoàng nhi cũng sẽ sớm tới đoàn tụ với chàng.

Chỉ là công lao của chàng, tất nhiên sẽ được Thái Dương Thần Mẫu tán thành, mà chúng ta lại vẫn phải cố gắng, nếu không thì e là đến chết cũng không có tư cách đến bên cạnh chàng."

Một câu nói của nàng, nói sự già nua của Lý Nguyên thành một loại hạnh phúc, nói một chuyện rõ ràng đáng buồn thành một chuyện được ghen tị và hâm mộ.