Chương 532 Cửu đạo trung hồn, so chiêu, phụ tử gặp lại (3)
Lý Nguyên tiếp tục suy tư: Thiên tử đã nói "Cửu đạo trung hồn", Cửu đạo này hẳn là đối ứng với "Đại Chu cửu đạo" chứ không phải là "chín cái".
Nếu như thế, đây chẳng phải có nghĩa là mỗi một đạo đều có một quỷ vực cùng loại như "Hố vạn nhân".
Có lẽ tác dụng của chúng bất đồng, quy tắc quỷ vực bất đồng, nhưng đều là át chủ bài của hoàng thất.
Mà khi hắn đang trầm tư.
Đột nhiên một cỗ cảm giác nguy cơ ập đến.
Lý Nguyên đột nhiên ngước mắt lên, đã thấy một luồng ánh sáng nhanh hơn sao băng, bắn về phía hắn.
Đi kèm với đó là tiếng cười ha ha khí phách của Lữ Huyền Tiên.
"Tìm thấy ngươi rồi!"
Lý Nguyên ngưng mắt, hắn đặt lực chú ý ở bên Thiên tử tế tự, rốt cục bị Lữ Huyền Tiên tìm được vị trí.
Trong tầm mắt hắn, tràn đầy ánh sao băng.
Mà ở trong ánh sáng của sao băng, hắn lại mơ hồ nhìn thấy một đường nét hình người đáng sợ một tay cầm ở cuối chuôi Đại Kích, sau đó kéo ra quang ảnh vừa cong vừa cực dài giữa không trung, gào thét bổ mạnh về phía Lý Nguyên!
Tốc độ này, nhanh đến thái quá, nhanh hơn Lý Nguyên không biết bao nhiêu, tựa như Súc Địa Thành Thốn, khoảng cách hơn mười dặm trong nháy mắt liền đến, nói đến thì đến.
Lý Nguyên cũng không chạy, hắn muốn thử chiêu, nhìn xem có thể miểu sát đối phương hay không.
Nếu thật sự có thể miểu sát, đó chính là niềm vui ngoài ý muốn.
Nếu không miểu sát được, hắn lại rút lui.
Trong chớp mắt, Lý Nguyên cũng chỉ, giơ tay.
Tổ lục cuồng bạo, liệt hỏa cực dương bắt đầu khởi động.
Toàn thân hắn đột nhiên tối sầm xuống, tất cả ánh sáng, tất cả kình phong đập vào mặt đều bị chấn tan.
Bóng tối tạo thành một đường nét hình người cao một trượng ở quanh thân hắn.
Lữ Huyền Tiên tựa như tuyệt thế hung hổ, người chưa tới, khí thế đập vào mặt đã phá hủy cây cối trong rừng núi này, xốc lên đất đá.
Thiên địa hung hăng, vạn vật kinh hoàng.
Bóng đen cao lớn đứng yên trong dòng nước lũ vạn vật tán loạn này, có vẻ đặc biệt chói mắt.
"Hộ giá!" Triệu Cổ Đồng hắng giọng thét chói tai.
Phi Hùng quân nhao nhao cầm đao, cấu kết quân trận.
Bành Minh Y mặt tươi cười, cũng không lui về phía sau mọi người, chỉ ngẩng đầu đánh giá tình hình xa xa.
Thiên tử được che chở ở giữa.
Gã rất tin tưởng thực lực của Lữ Huyền Tiên.
Bản thân Lữ Huyền Tiên cũng nghĩ như vậy.
Nhưng chỉ một giây sau, suy nghĩ của gã đã thay đổi.
Trong bóng đen tĩnh lặng vô quang vô phong, đột nhiên nổ ra một đạo hồng quang chói mắt, giống như ngôi sao nổ tung, làm người ta hoàn toàn không thể mở hai mắt.
Mà lực lượng ẩn chứa sau hồng quang kia lại khủng bố vô biên, giống như biển lửa nhiệt độ cao đột nhiên bị vỡ đê, muốn chảy vào nhân gian, phá hủy tất cả mọi thứ.
Mơ hồ, Lữ Huyền Tiên thấy rõ.
Cái kia ẩn chứa lực lượng hủy diệt, căn bản không phải là tuyệt thế thần binh, mà chỉ là hai ngón tay.
"Chỉ là ngón tay!"
Hầu kết Lữ Huyền Tiên lăn lộn, đồng tử co rút nhanh.
Ngón tay kia vung lên, chính là thiên băng địa liệt.
Oanh!!!
Dòng nước đỏ thẫm dữ dội xẹt qua, lập tức chia đôi khu rừng này, dãy núi này.
Bụi mù cuồn cuộn, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Bành Minh Y yên lặng lui về phía sau mọi người, sẵn sàng đón địch.
Rất lâu sau.
Lại một lúc lâu...
Một thân ảnh mang khải giáp bị hòa tan, tóc cháy khét, chật vật không chịu nổi vọt ra ngoài biển lửa, sau đó trở lại gần Hố vạn nhân.
Người này thở hổn hển, hai mắt cực kỳ cảnh giác nhìn về phía xa.
Tám ngàn Phi Hùng quân, quốc sư, giáo chủ Hắc Liên giáo cũng sẵn sàng đón địch.
Rất lâu sau.
Thật lâu nữa...
Đợi đến khi bụi mù tản đi, Lữ Huyền Tiên mới khàn giọng nói: "Hắn đi rồi."
Thiên tử trầm giọng hỏi: "Người nào?"
Lữ Huyền Tiên lắc đầu.
Thiên tử trầm mặc xuống, sau đó nói: "Cẩn thận một chút, kế hoạch đã đến bước cuối cùng!"
Nhất kích không thể giết chết mục tiêu, Lý Nguyên lập tức rút lui.
Nguyên nhân hắn rút lui còn có một cái nữa, đó chính là khi nhìn thấy Lữ Huyền Tiên chống lại một kích kia của hắn, quanh thân y đột nhiên trào ra rất nhiều âm khí.
Nếu không, có khi Lữ Huyền Tiên thật đúng là bị hắn miểu sát.
Điều này làm cho hắn xác định Lữ Huyền Tiên quả thật có liên quan đến ác quỷ nào đó.
Thế đạo này, quả thật là ác quỷ loạn thế.
Âm Dương Đại Đồng, thật là vì lợi ích của ác quỷ.
Sau khi trở lại Thần Hi sơn trang, hắn suy nghĩ chuyện vừa xảy ra, sau đó chuẩn bị đi phòng ăn tìm Thủy Hương trưởng lão.
Món ăn mà Trưởng lão Thủy Hương nấu thật sự rất ngon, hiện tại hắn lại không lo béo, đương nhiên có thể ăn rất nhiều...
Nhưng mới đi được hai bước, một cỗ buồn ngủ không hiểu xông lên.
Hắn nhịn không được mà duỗi lưng một cái, ngáp một cái.
Lúc ngáp, hắn đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện tốt đẹp.
Những chuyện này làm cho hắn nhịn không được mà muốn nằm xuống, chậm rãi suy nghĩ, chậm rãi nhớ lại.
Hắn cảm thấy hắn có thể mơ một giấc mộng, trong giấc mộng này nhất định có thể nhìn thấy những chuyện tốt đẹp kia.
Đang lúc cơn buồn ngủ ập tới, hắn đột nhiên lại cảm thấy da thịt truyền đến thanh âm "Xì xì".
Lý Nguyên vừa nhìn, đã thấy hai tay của hắn bắt đầu khô đi, trắng bệch, giống như muốn trở thành giấy trắng.
Nhưng mà loại xu hướng này vừa mới xuất hiện, đã lập tức bị dương khí khổng lồ trong cơ thể hắn tiêu tan.
Vừa lộ liền trừ, tựa như băng tuyết rơi vào lò lửa, tất nhiên là thanh âm "Xì xì" không dứt bên tai.
'Bành Minh Y. '
'Triệu Cổ Đồng. '
'Hai người này lại lặng lẽ ra tay với ta mà không hề hay biết. '
Lý Nguyên lập tức hiểu ngọn nguồn, vừa rồi hắn chỉ ra một chiêu, mà đối phương lại là ba gã cao thủ đồng thời ra tay.
Một sáng hai tối.
Hắn nhanh chóng đi vào mật thất, khoanh chân mà ngồi, Hỏa phun ra từng đợt, quanh thân lại vang lên tiếng rít quái dị cổ quái "Giọt nước rơi trên sắt thép nóng bỏng do đó bốc lên khói xanh", cùng với một ít tiếng kêu thảm thiết giống như "tù nhân khi bị tra tấn".
Chỉ chốc lát sau, những âm thanh này biến mất.
Lý Nguyên cảm thấy mệt rã rời, mà triệu chứng hai tay biến giấy trắng cũng biến mất.
Hắn đứng dậy, giãn ra thân thể, lại vận chuyển khí tức lại tự kiểm tra thân thể một lần, sau khi xác nhận không có gì ngoài ý muốn, mới thở ra một ngụm trọc khí.
Nhưng mà, tính tình trầm ổn làm cho hắn cảm thấy vẫn không an toàn.
Lý Nguyên suy nghĩ một chút, liền ra cửa, nhanh chóng bay lên, đi về phía quỷ vực chợ đen.
Bốp!
Lý Nguyên rơi xuống đất, đứng trước quỷ vực.
Hồng hắc tự nhiên hiện lên, hóa thành màng giới thủy hỏa bất dung dán lại với nhau.
"Diêm tỷ!"
Lý Nguyên hô một tiếng.
Chỉ chốc lát sau, Diêm nương tử thanh y lập tức từ sâu trong quỷ vực âm khí trầm trầm đi ra.
So với lúc trước, trên búi tóc Diêm nương tử có thêm một cây trâm gỗ ám trầm, mà đôi môi vốn mỏng manh lại như được tô lên son môi đàn sắc nhàn nhạt, làm cho nàng tựa như nương nương trong cung.
Dường như chú ý tới ánh mắt của Lý Nguyên, Diêm nương tử nói: "Tướng công, chàng nói không sai, ta quả thật bị mấy quỷ kia ảnh hưởng.
Nhưng hiện giờ ta đã tiêu hóa gần xong rồi.
Sau đó, trên người ta xảy ra chút biến hóa.
Trâm gỗ và màu đàn hương này... Đều là âm khí biến thành.
Không có tác dụng gì, chỉ là đẹp mắt."
Lý Nguyên khen: "Quả thật rất đẹp."
Hai người trầm mặc một lát.
Diêm nương tử đột nhiên nhíu mày, khẩn trương nói: "Tướng công, sao trên người chàng lại có âm khí ấn ký đáng sợ như vậy?"
Lý Nguyên: ???
Hắn tới nơi này, vốn là nhờ Diêm nương tử kiểm tra giúp hắn.
Nhưng kết quả hắn còn chưa mở miệng, Diêm nương tử đã nói toạc ra, hơn nữa còn nói "Đáng sợ".