Chương 540 Đổi mạch suy nghĩ, hắn muốn làm muội phu của Thiên tử, thành lập Phán Quan Ti (3)
Thư Thế Nguyên và Lưu Thiết thần sắc ngưng trọng, trong con ngươi vẫn mang theo khiếp sợ chưa từng tan đi.
Hiển nhiên, bọn họ thấy được một cảnh tượng khó tin ở huyện Sơn Bảo.
Cảnh tượng này, đã hoàn toàn vượt qua yêu cầu thấp nhất mà tiết độ sứ định ra cho bọn họ.
Có thể nói, tuy thiên hạ này đã loạn nhiều năm, nhưng cuối cùng vẫn sẽ rơi vào trong tay Thiên tử.
Liên hôn là khả thi!
Mà chỉ cần Tạ gia xuất hiện một hoàng hậu, thì sau này Tạ gia sẽ được trói lại với Thiên tử.
Sao mà bọn họ lại không hạnh phúc cho được?
Trong lúc hai người đang suy nghĩ, phía trước đột nhiên truyền lại thanh âm "Hí hí hii hi... hi".
Lộc khôi thiết kỵ ngừng lại, từng tay cầm trường đao, nhìn giữa đường và sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Lưu Thiết phóng ngựa đi tới, đã thấy một người thần bí đeo mặt nạ và đội nón lá đang ngồi trên một tảng đá ở giữa đường.
Tảng đá chắn giữa đường.
Sau mặt nạ, một đôi đồng tử đang an tĩnh nhìn chăm chú bọn họ.
Tuy Lưu Thiết là ngũ phẩm, nhưng lúc này vẫn chậm rãi nhấc cánh tay, ôm quyền hành lễ, sau đó hỏi: "Các hạ..."
Lời còn chưa dứt, một giọng nói khàn khàn lạnh lẽo từ đối diện truyền đến.
"Các ngươi là ai?"
Lưu Thiết cười, sau đó nói: "Chúng ta là người được thương hội Tinh Hà mời đi hộ tống..."
Nhưng y còn chưa nói xong, người nón lá trên tảng đá kia đột nhiên giơ ngón tay lên.
Vừa nhấc lên, trên bầu trời đột nhiên ngưng tụ ra một gợn sóng trong suốt.
Gợn sóng chớp mắt đã thành, lại ngưng hợp, hóa thành một thanh đao cực dài lại cực tĩnh trên ngón tay của hắn.
Người đội nón giơ tay chém thẳng về phía Lưu Thiết.
Lưu Thiết chỉ cảm thấy như một nửa máu đã lạnh, khuôn mặt kinh hãi nói: "Bày trận!!"
Ba trăm kỵ binh vung đao lên trời.
Ở trên không, lập tức hiện ra một gợn sóng khổng lồ.
Tựa như có người khổng lồ vô hình trong suốt vung đao.
Lưu Thiết không dám chậm trễ, vội vàng vận chuyển khí huyết, tế xuất một cái tiểu chùy từ trong ngực.
Vừa xuất hiện, tiểu chùy lập tức chớp lóe quang mang, nó bị Lưu Thiết ném lên trên, kết hợp với một đao của ba trăm kỵ binh bày trận kia, để rồi cùng nghênh đón thanh đao đang rơi xuống giữa trời.
Người đội nón tất nhiên là Lý Nguyên.
Lý Nguyên nhìn một đao kia, trong lòng không có chút dao động.
Hắn giơ tay đè xuống.
Lực lượng của đối phương, tựa như gỗ mục, bị phá vỡ, bể nát.
Ba trăm kỵ binh lập tức mất hết sĩ khí, sắc mặt xám xịt.
Mà linh khí chùy thì bị đánh bay, quang mang trên nó cũng ảm đạm.
Lý Nguyên tiếp tục đè xuống.
Hắn chỉ ngón tay đến chỗ nào, chỗ đó hủy diệt.
Lưu Thiết sợ hãi, y ngửa mặt nhìn đao khí kia, chỉ cảm giác tựa như trời sập xuống vậy, đây hoàn toàn không phải là một cuộc đọ sức ngang hàng, mà là trấn áp hoàn toàn.
Trong lòng y hoảng sợ khó tả: trên Miên Châu đạo sao lại có loại đại nhân vật này?!
Đúng lúc này, Thư Thế Nguyên hét lớn: "Tiền bối lưu thủ!! Xin lưu thủ!"
Đao kia không nhanh không chậm ngừng lại, treo ở đỉnh đầu mọi người.
Ánh mặt trời tiến vào đao khí cuồng bạo và an tĩnh này, sau đó như hóa thành bươm bướm vỡ tan, hóa thành vô số hoàng kim rơi xuống trên khuôn mặt tái nhợt của đám người.
Thấy lực lượng cuồng bạo này nói dừng là dừng lại, Thư Thế Nguyên càng thêm kinh hãi, nhưng y vẫn tạm thời đè xuống kinh hãi, lớn tiếng nói: "Chúng ta... Chúng ta là người của Tạ gia, Hãn Châu đạo tiết độ sứ! Về phần vì sao chúng ta tới đây, thì không thể nói, kính xin tiền bối thứ tội!!"
Hai tay y nắm chặt dây cương, tim đập như nhịp trống, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
Y không dám tin nhìn đao khí bị ánh mặt trời nhuộm thành ánh vàng vụn vỡ đang lơ lửng trên bầu trời.
Đây là loại sức mạnh gì?
Trên đời này, sao lại có lực lượng khủng bố như vậy?
Đột nhiên, Thư Thế Nguyên nghĩ tới cái gì đó, hai tay run rẩy lấy ra một cái lệnh bài từ trong ngực, giơ cao nói: "Đây là tín vật! Là tín vật!!"
Rất lâu sau.
Thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
"Đi."
Một chữ rơi xuống, ba trăm thiết kỵ và hai sứ giả mới như trút được gánh nặng.
Lưu Thiết đột nhiên nhìn mái tóc mình khoác ở bên vai cư nhiên đã bị đao khí kia chém một nửa, có thể nói nếu câu "Tiền bối lưu thủ" kia của Thư Thế Nguyên chậm hơn nửa giây, y sẽ không chỉ là tóc rơi xuống đất, mà là đầu người cũng rơi.
Đến khi đi xa, Lưu Thiết vội vàng thở dài với Thư Thế Nguyên, nói: "Đa tạ Thư huynh."
Thư Thế Nguyên khoát tay, yết hầu lăn lộn nói: "Lưu huynh là ngũ phẩm, kiến thức rộng rãi, có biết người nọ là ai không?"
Lưu Thiết lắc đầu.
Thư Thế Nguyên lại nói: "Lực lượng kia là tứ phẩm sao?"
Lưu Thiết cười khổ nói: "Chắc chắn không thể nghi ngờ."
Thư Thế Nguyên nói: "Có lẽ chỉ là vô tình gặp phải, không có ân oán với tiết độ sứ nhà ta, nếu không cũng sẽ không nghe thấy tên liền thả chúng ta rời đi."
Lưu Thiết nói: "May mắn không phải là kẻ địch của sứ quân."
Ba trăm thiết kỵ đi xa.
Dưới ánh mặt trời, người đội nón nhảy xuống, đi qua mặt đường, ngoắc tay, tóc kia lập tức rơi vào giữa năm ngón tay của hắn.
Không có gì để nói, mánh khóe cũ.
Nhưng thật sự thuận tiện.
Lý Nguyên muốn lặng lẽ cắt chút tóc, nhưng hiển nhiên không thực tế, cho nên hắn mới dùng thủ đoạn như vậy.
Chốc lát sau, hắn thuần thục đi tới một chỗ bí mật, sau đó lấy ra đặc sản của nhà mình - "Hộp gỗ trắng", bỏ tóc của Lưu Thiết vào hộp, sau đó bắt đầu hỏi.
Bởi vì tóc rất nhiều, vả lại Lưu Thiết cũng không tính là cường đại.
Cho nên, Lý Nguyên hỏi thật lâu, tóc trong Hộp gỗ trắng mới cháy hết....
Lúc này, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây, rọi xuống những lỗ sáng như đồng tiền trong rừng...
Thiếu niên chống má, tựa vào một gốc cây cổ thụ, ngưng mắt nhìn "Hộp gỗ trắng" sắp hết hạn.
Tiền căn hậu quả, hắn đã biết được.
Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong lòng.
'Thiên tử vì cầu không có sơ hở nào, cho nên muốn thông gia với Hãn Châu tiết độ sứ. '
'Hãn Châu là cánh cửa của Ngọc Kinh, mà thế lực của chính Hãn Châu tiết độ sứ cũng vô cùng cường đại.
Điểm này chỉ từ việc nó có thể chống lại ba tông trong Ngũ Hành Tông, lại thêm hai chùa lớn của Phật môn, là có thể thấy được.
Tuy rằng loại chống cự này chưa chắc đã là thế lực ngang nhau, nhưng cũng là một đại tướng biên cương chân chính có thể làm cho ba tông hai miếu kia sợ ném chuột vỡ bình. '
'Hai người này chính là sứ giả do Hãn Châu tiết độ sứ phái tới, mục đích là để xem át chủ bài của Thiên tử và Liên giáo. '
'Mà át chủ bài này, tương đối đáng sợ. '
Trong lòng Lý Nguyên lẩm bẩm.
'Thứ nhất, kế hoạch U Kỵ.
Ba ngàn U Kỵ được tạo thành từ kỳ thú, Thanh Liên bí binh, binh khí đối ứng và binh pháp đặc thù.
Đây là một chi thiết kỵ bất khả chiến bại. '
'Người bình thường không có khả năng khống chế kỳ thú, nhưng nếu là Thanh Liên bí binh ở đầu nguồn kỳ thú lại có thể.
Đệ tử lục phẩm của Vấn Đao Cung, ký ức hóa kỳ thú, nhân thân hóa bí binh, lại đem bí binh này và kỳ thú hòa làm một thể, trở thành U Kỵ.
Về phần binh khí, Chúc sư được truyền thừa sẽ đích thân rèn ra. '
Lý Nguyên chậm rãi lắc đầu.
'Đừng nói ba ngàn U Kỵ, kỵ binh như vậy, chỉ hơn mười người, cũng đủ để mang lại phiền toái chân chính cho một thế lực.
Ba ngàn, hơn nữa còn là ba ngàn U Kỵ bị khống chế bởi binh pháp.
Đây hoàn toàn là vô địch, bách chiến bách thắng, công vô bất khắc, thần chặn giết thần, phật chặn giết phật.
Cho dù ta ngăn ở phía trước, cũng sẽ bị miểu sát. '
'Nhưng bây giờ, U Kỵ còn đang trong quá trình gầy dựng, nhân số còn chưa đạt tới một ngàn.
Nhưng trong vòng ba năm, hẳn là có thể đạt tới. '
'Thứ hai, Liên Hoa.
Nguyên lý cụ thể, Thư Thế Nguyên và Lưu Thiết đều không biết.
Bọn họ chỉ biết một điều, một khi hoa sen nở rộ, một tòa thành thị sẽ bị hủy diệt ngay lập tức.
Thứ này, tạm thời coi như là vũ khí hạt nhân đi. '