← Quay lại trang sách

Chương 542 Hải ngoại có Tiên sơn, thổi tới Bạch Vân khách (1)

Hãn Châu đạo, Minh Nguyệt phủ, Tạ phủ, nội trạch.

Nến đỏ chiếu vách tường, nhưng trong phòng không một bóng người.

Ngày mùng ba tháng tám, đang là mùa nóng bức nhất, cho dù trong hầm vừa rộng vừa sâu của Tạ phủ còn cất rất nhiều khối băng, nhưng các nữ quyến vẫn không muốn ở trong phòng từ sáng đến trưa.

Bốp bốp bốp bốp...

Tiếng giải nhiệt trong trẻo truyền đến.

Có nha hoàn bưng một nồi canh đậu xanh ướp lạnh đang bước đi vào trong đình viện, lại chậm rãi đặt nồi nhỏ lên trên bàn đá.

Trên canh đậu xanh, khối băng nổi lềnh bềnh. Vào mùa hè nắng chói chang này, chỉ cần liếc mắt một cái là thèm ăn nhỏ dãi.

Mà nha hoàn còn lại thì vội vàng đặt khay gỗ ép xuống, lấy bát ngọc trên đó xuống, chuẩn bị múc canh đậu xanh.

"Để đó đi, ta và tỷ tỷ tự làm."

Thanh âm thiếu nữ truyền đến.

Đây là một thiếu nữ mặc hồng y nhiệt tình như lửa, khóe miệng mang nụ cười, mắt hiện hoa đào.

Thiếu nữ ăn mặc nóng bỏng và táo bạo, váy ngắn cao trên đầu gối, hiện ra đôi chân dài trắng như tuyết.

Còn nữ tử bên cạnh nàng mặc một bộ áo tơ màu xanh nhạt viền lá sen, váy dài phủ mắt cá chân, yên tĩnh, đoan trang hào phóng.

Nhìn khuôn mặt kia, có ba phần tương tự với thiếu nữ hồng y.

Nhìn khí độ, lại hoàn toàn khác với thiếu nữ hồng y.

Nữ tử lục y này tướng mạo đoan trang, trầm ổn đại khí, mà thân thể so với thiếu nữ hồng y cũng lộ ra vài phần đẫy đà.

Nhưng điều này không có nghĩa là thiếu nữ hồng y quá gầy, mà là mỗi người một phong cách.

Thiếu nữ hồng y chính là Tạ Du, tam nữ của gia chủ Tạ phủ Tạ Kiến An, năm nay hai mươi.

Nữ tử lục y thì là nhị nữ Tạ Vi, năm nay hai mươi bốn.

Tạ Du đi tới chỗ canh đậu xanh, nhìn lướt qua bát ngọc bên cạnh, đột nhiên phát hiện trong bát ngọc hơi ẩm ướt, nàng liền nhíu mày, ghét bỏ hô: "Ai rửa chén?"

Nha hoàn bên cạnh run rẩy nói: "Là nô tỳ..."

Tạ Du bỗng nhiên chuyển từ nhiệt tình như lửa thành mùa đông băng giá, nàng lạnh lùng nói: "Dưới đáy chén vẫn còn nước, ngươi là muốn hai tỷ muội chúng ta uống nước bẩn sao?"

Nha hoàn cẩn thận nhìn thoáng qua, trong bát kia rõ ràng chỉ là có chút ẩm ướt. Nhưng ẩm ướt đâu phải là nước bẩn, mà là hơi nước chưa khô còn sót lại khi rửa sạch. Tuy nhiên, nàng không dám ngụy biện, mà là vội vàng quỳ xuống, ngậm ngùi khóc lóc: "Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là vô tình, lần sau nô tỳ không dám nữa."

Thanh âm Tạ Du như sương: "Làm nha hoàn không tốt thì đừng tới Tạ phủ ta. Có đầy người hữu dụng hơn ngươi."

"Nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi."

Nha hoàn vừa khóc vừa dập đầu.

Tạ Du nhìn đáng thương, lại nói: "Thôi đi, lần sau cẩn thận một chút."

"Dạ, cảm ơn Tam tiểu thư, cảm ơn Tam tiểu thư."

Lúc này nha hoàn mới đứng dậy, khom người rời đi.

Sau đó, Tạ Du tự tay cầm hai cái bát ngọc, múc thêm nước đậu xanh, rửa sạch, rồi đổ nước cũ đi, rồi lại múc canh mới, mỗi tay cầm một chén, đi tới bên người Tạ Vi, nói: "Lũ hạ nhân này, không phải là hài tử nhà thất cô bát di của phu nhân, thì chính là con cháu của cung phụng nào đó. Nhưng tiền thì vẫn lấy đều, việc thì lại không làm cho đàng hoàng, thật là tức chết ta!!"

Tạ Vi cười nói: "Cùng lắm chỉ là xếp chồng hai chiếc bát ngọc lên nhau, cho nên đáy bát mới không khô."

Tạ Du thở phì phò: "Bọn họ là nha hoàn, đây là chuyện của các nàng, các nàng phải nghĩ đến đạo lý đơn giản này."

Tạ Vi nói: "Nhưng muội phải biết, hằng ngày cũng chỉ có mấy nha hoàn này phụ trách rửa bát đũa, mà các quý nhân ở hậu viện, ăn một bữa cơm cũng phải dùng mấy chục cái chén.

Bát chưa chắc đã đầy thức ăn, có lẽ chỉ là hai ba miếng hoa quả, nhưng lại mong cầu lịch sự tao nhã.

Nhưng một quý nhân mấy chục cái chén, mười người chính là mấy trăm cái...

Những chiếc chén này có bộ dáng khác nhau, có loại mỏng manh dễ vỡ, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị sứt một chỗ nào đó, ví dụ như cánh tiên hạc, ví dụ như rễ linh sâm được điêu khắc sống động như thật.

Nha hoàn cũng là người, cẩn thận lắm vẫn có sai sót, về tình có thể tha thứ."

Tạ Du thở hổn hển, húp cạn canh đậu xanh, sau đó lại múc một bát, lại thở hổn hển mà húp sạch.

Tạ Vi mặt như trăng sáng, khẽ cười nói: "Phụ thân muốn tuyển rễ cho muội, muội có tướng công rồi nhớ phải trầm ổn một chút."

Tạ Du vểnh hai chân lên, ngã trên bàn đá một tiếng "Ba", sau đó khóe môi nhếch lên một nụ cười nói: "Bản thân thì sống như người say mà còn muốn chiêu rể cho ta?

Thôi đi, thích chiêu thì chiêu, chiêu ai cũng được.

Trừ phi là một người thật sự đối tốt với ta, chăm sóc ta, có bản lĩnh, dáng dấp đẹp trai, yêu thích sạch sẽ, nếu không thì đừng mơ mà ta vui vẻ với hắn."

Dứt lời, nàng lại tiến đến trước mặt nữ tử lục y, lời nói mang hâm mộ: "Nhị tỷ, sáng nay đã nhận được báo cáo của phương Nam, nói là bên Thiên tử không thành vấn đề.

Tỷ... sắp thành hôn với Thiên tử, sau này sẽ làm hoàng hậu."

Tạ Vi nói: "Muội thích thì nhường muội."

Tạ Du nói: "Thôi đi, muội không tranh với Nhị tỷ, hơn nữa nếu Thiên tử là tỷ phu của muội thì cũng rất tốt, đến lúc đó muội cũng là hoàng thân quốc thích."

Nàng cười rất vui vẻ, hai gò má xoắn lên hai lúm đồng tiền vui tươi.

Tạ Vi nghiêm mặt nói: "Tiểu Du, phụ thân cũng rất nghiêm túc chiêu rể cho muội.

Người một không chiêu Ngũ Hành Phật Đạo, hai không chiêu Liên giáo, ba không chiêu chiến tướng trong quân, bốn không thông gia với tiết độ sứ khác... Phụ thân luôn miệng nói muốn muội gả cho một người không có quan hệ phức tạp, nhưng thật ra là muốn thông qua muội liên hôn với một thế lực ẩn thế, từ đó để cho Tạ gia ta có thêm một đường lui, cũng thêm một lá át chủ bài.

Cho nên, vị hôn phu của muội, nếu mà không chiêu được thì phụ thân sẽ lui mà cầu thứ hai, sửa lại quy tắc chiêu rể.

Nếu được, hắn sẽ một nhân vật trọng yếu, là một thành viên trọng yếu của Tạ gia ta.

Hôm nay thiên hạ sắp gặp đại biến động, cục diện cũng sẽ sinh ra biến hóa trước nay chưa từng có, những thế lực ẩn thế kia cũng không thể ẩn nấp như trước đây nữa.

Nếu không xuất hiện thì bọn họ sẽ bị thời đại vứt bỏ.

Mà nếu muốn xuất thế, thì có phương thức nào tốt hơn trở thành con rể Tạ gia ta đây?"

Tạ Du nói: "Nếu là người xấu xí, cha lại muốn muội phải gả qua, thì phải làm sao đây? Nhị tỷ, tỷ biết đấy, muội không thích xấu xí, muội..."

Tạ Vi mỉm cười nói: "Hãn Châu tiết độ sứ sẽ không dễ dàng tha thứ cho nữ nhi của mình biến thành trò cười, cho nên... Đừng lo."

Tạ Du khe khẽ thở dài, suy nghĩ một chút lại đứng dậy, đi múc thêm canh đậu xanh, đưa lên môi uống, sau đó nhẹ giọng nói thầm: "Thật hy vọng ngày đó đến muộn một chút, bổn cô nương còn lâu mới muốn nam nhân.

Nam nhân đều bẩn, bổn cô nương dính mùi nam nhân là như cảm thấy dính xui xẻo, cả ngày sẽ cảm thấy không thoải mái."...

Lý Nguyên chào từ biệt xong, cầm dư đồ trong tay, một đường hướng đông.

Hãn Châu ở phía bắc Miên Châu, về bắc lại xa hơn nữa là Ngọc Kinh.

Dọc theo đường đi, Lý Nguyên nắm bắt dụng ý chiêu rể của Hãn Châu tiết độ sứ.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui.

Nếu vị tiết độ sứ tên Tạ Kiến An kia thật sự muốn nữ nhi trải qua cuộc sống bình thường "Không có quan hệ phức tạp", vậy y sẽ không thông gia với Thiên tử.

Nếu nữ nhi thứ hai đã thông gia với Thiên tử.

Thì vị nữ nhi thứ ba này tại sao lại không?

Từ Hộp gỗ trắng, hắn đã biết được "Quy tắc chiêu rể": một không chiêu Ngũ Hành Phật Đạo, hai không chiêu Liên giáo, ba không chiêu chiến tướng trong quân, bốn không thông gia với tiết độ sứ khác.