Chương 550 Quên mất đêm động phòng, lệ hồn khai tân thiên (5)
Một giây sau.
Băng!!
Lý Nguyên: ...
Tạ Du: ???
Hai người hai mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Không gian như ngưng đọng.
Đao của Tạ Du đã chém vào cánh tay của Lý Nguyên.
Tốc độ và kỹ thuật của Lý Nguyên vẫn còn kém, cho nên... Hắn đã sai lầm.
Không khí có chút xấu hổ.
Tạ Du vội vàng thu hồi đao, nói: "Tướng công, chàng không sao chứ?"
Lý Nguyên khoát tay, phủi phủi cánh tay, nói: "Chỉ là tốc độ chậm, tiếp theo ta tăng lên cửu phẩm thử xem."
Tạ Du chạy lên phía trước, đã thấy cánh tay nhận một đao của nàng nhưng ngay cả một vết ngấn trắng cũng không có, nàng nhịn không được mà cười nói: "Thân thể của chàng thật cường tráng nha."
Lý Nguyên nói: "Không tính là gì, tiếp tục."
Tạ Du lại vung đao lần nữa, lần này nàng đổi thức khác.
Lý Nguyên ra tay.
Một giây sau...
Băng!
Thân hình hai người ngưng đọng.
Đao của Tạ Du đã chém vào vai Lý Nguyên, nàng chớp chớp mắt.
Lý Nguyên gãi gãi đầu nói: "Vậy thử bát phẩm xem."
Lại một giây sau...
Đông!
Tạ Du cúi đầu, đao của nàng đã chém vào ngực Lý Nguyên, vừa phát ra âm thanh nặng nề.
Lý Nguyên nhíu mày nói: "Không phải chứ... Thử lại xem..."
Băng!
Đông!
Bốp!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thét chói tai.
"A a a-"
Lý Nguyên coi như không có người.
Tạ Du lại nghiêng đầu, thấy nha hoàn mang thùng tắm kia đang trừng to mắt, há to miệng, khiếp sợ mà nhìn nàng cầm đao chém vào người Lý Nguyên.
Nha hoàn lúng túng nói: "Tam tam tiểu thư... ngài... ngài...
Nô, nô tỳ không thấy gì cả!"
Nói xong, ả đặt thùng tắm xuống, xoay người bỏ chạy.
Lý Nguyên ánh mắt sáng quắc, nói: "Kẻ cản trở đi rồi, chúng ta tiếp tục."
Tạ Du nói: "Tắm rửa trước đi."
Lý Nguyên nhíu mày nói: "Nhưng ả chỉ đưa tới một thùng tắm."
Tạ Du đỏ mặt nói: "Vậy chàng tắm trước đi, chàng tắm xong đến ta tắm."
"Bẩn". Lý Nguyên thản nhiên nói.
Tạ Du nói: "Ta không chê chàng."
Lý Nguyên nói: "Nhưng ta sẽ chê nàng."
Tạ Du nắm chặt hai tay, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng trắng bệch, trong mắt hiện lên "sát ý không giấu được người dùng đao".
Lý Nguyên đi ra cửa, nói: "Ta bảo nha hoàn đốt thêm một thùng."
Rất lâu sau...
Đêm đã canh ba.
Đôi tân nhân rốt cục đã tắm rửa xong, mỗi người đều mặc áo lót.
Lý Nguyên nói: "Nguy rồi, đêm nay tắm rửa sớm, đã không thể luyện đao nữa."
Tạ Du ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói: "Đã giờ Tý rồi."
Lý Nguyên nói: "Nhưng nếu ta hứng thú, ta sẽ luyện ba ngày ba đêm."
Tạ Du nói: "Vậy..."
Lý Nguyên nói: "Ta đi luyện đao trước."
Dứt lời, hắn cầm đao ra ngoài, đứng dưới ánh trăng.
Mặc dù hắn thích mỹ nhân, đêm nay Tạ Du cũng quyến rũ, cũng như hoa đầu cành đợi hái, xinh đẹp hương diễm, thế nhưng... Sau khi hắn thực sự chìm vào thế giới tinh thần của "Tây Môn Cô Thành", hắn cảm thấy đao hấp dẫn hơn nàng.
Tây Môn Cô Thành, là do hắn dung hợp hai nhân vật trước khi xuyên việt.
Một là "Kiếm Thần" Tây Môn Xuy Tuyết, một là "Bạch Vân thành chủ" Diệp Cô Thành.
Hai người tuy lập trường bất đồng, nhưng lại là kiếm khách chân chính, bọn họ thành tâm thành ý với kiếm, phiêu miểu bên ngoài, giống như thần linh thế ngoại.
Trận chiến trên đỉnh Tử Cấm, thật ra Tây Môn Xuy Tuyết kém nửa bậc.
Vì sao?
Đơn giản là vì y vốn là thần.
Nhưng vị thần này lại dính khói lửa nhân gian, cho nên rơi xuống thiên thượng, hóa thành con người.
Kiếm của y không còn là thần kiếm, nhưng kiếm của Diệp Cô Thành vẫn là tiên kiếm, cho nên "Nhất kiếm tây lai, thiên ngoại phi tiên".
Đêm nay Lý Nguyên, sau một thời gian dài suy nghĩ về võ học, lại đắm chìm trong tinh thần như vậy, hắn lại thật sự bắt đầu biến thành "Tây Môn Cô Thành".
Nếu là trong diễn xuất, đây được gọi là "không thể thoát vai", nhưng đây hoàn toàn là thứ Lý Nguyên cần.
Tạ Du kê cằm trước cửa sổ phòng tân hôn, nhìn nến đỏ rơi lệ, hơi nổ lách tách, lại nhìn trăng sáng phía tây, thân ảnh múa đao. Đột nhiên nàng nổi giận, nhưng nàng không phát tiết, chỉ là xoay người nhảy lên giường uyên ương, nhấc lụa chui vào.
Chân dài của nàng đạp loạn trong chăn, trong miệng lẩm bẩm: "Đầu gỗ, đại đầu gỗ, đại đại đầu gỗ!"
Sáng sớm, Tạ Du tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tân lang mặc áo ngủ vẫn đang còn luyện đao.
Ba ngày sau.
Lý Nguyên vẫn tinh thần sáng láng mà luyện đao.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên tiến vào cảnh giới vong ngã.
Hắn đang suy nghĩ "Nếu thế giới này thực sự được tạo thành từ âm khí dương khí, ta có thể cảm nhận Thái Cực không?"
'Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. '
Sách của lão Trang, hắn vẫn từng đọc sơ qua mấy quyển.
Hắn bắt đầu tưởng tượng cảnh Tạ Du ra tay, dùng mọi cách để suy nghĩ làm sao sử dụng lực lượng yếu nhất để kiểm tra cân bằng.
Hắn muốn dùng kỹ xảo đả bại lực lượng.
Tuy rằng điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của bất luận kẻ nào, nhưng hắn lại cảm thấy vì sao không thể? Ít nhất, điều này đáng để hắn thử xem.
Mà lúc này, ở trong trạch viện bên kia.
Tạ Du với hai vành mắt thâm quầng thật to, đang nói chuyện phiếm với Tạ Vi, thổ lộ cuộc sống tân hôn mấy đêm nay.
Tạ Vi vui mừng khôn xiết, cười đến không ngậm được miệng.
Tạ Du hạn hán lời, nói: "Muội hoài nghi hắn căn bản không hiểu cái gì gọi là phu thê."
Tạ Vi nói: "Sao lại có nam nhân không hiểu chuyện này chứ?"
Tạ Du nói: "Đại ca không hiểu kìa."
Tạ Vi cười, lại là cười đến cúi người, ngực hoa run rẩy, nói: "Hay là để hắn đi cùng đại ca đi?"
Tạ Du nghiến răng nghiến lợi nói: "Bản cô nương còn chưa ngủ, sao có thể để cho đại ca ngủ? Đêm nay bổn cô nương nhất định phải đem hắn ngủ!"
Tạ Vi nhìn bộ dáng của muội muội mình, tuy là đang cười, nhưng cũng không hiểu sao mà có chút an tâm: Tạ Du có thể nói ra lời như vậy, chứng tỏ nàng thật sự tìm được một bến đò tốt, như vậy, nàng cũng có thể an tâm đi chấp hành thông gia.
Thiên tử không đơn giản như vậy.
Cho nên, nàng, Tạ Vi, cũng không thể đơn giản.
Đợi sau khi Tạ Du rời đi, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, hai người áo xám tay cầm không ít sách đi ra khỏi bóng tối phía sau nàng.
Người áo xám hành lễ với Tạ Vi, sau đó đặt quyển sách trước mặt nàng.
Ở trong phủ Minh Nguyệt, Tạ Phong chấp chưởng "Ba vạn Hãn Châu thiết kỵ", mà người chấp chưởng "Hãn Châu ám vệ" lại rất thần bí, có người hoài nghi là Tạ Vi Tạ Du, nhưng rất nhanh bọn họ đều lật đổ kết luận của mình.
Tuy nhiên, trên thực tế... Người chấp chưởng "Hãn Châu ám vệ" chính là Tạ Vi.
Đây có thể nói là một mâu một thuẫn, một bên nắm giữ binh mã cường đại, một bên nắm giữ tin tức. Một là bẻ gãy nghiền nát, đường đường chính chính; một là âm quỷ khó dò, ẩn mình trong bóng tối.
Nếu không phải như thế, sao tiết độ sứ dám để Tạ Vi đi làm hoàng hậu?
Lúc này, Tạ Vi nhìn qua quyển sách, đột nhiên hỏi: "Tây Môn Cô Thành thì sao?"
Người áo xám cung kính nói: "Tây Môn công tử xuất thế, không có chút tin tức nào."
Tạ Vi nói: "Vậy các đảo ở hải ngoại thì sao?"
Người áo xám nói: "Còn đang tra, nhưng Đông Hải khó đi, rất nhiều yêu ma quỷ quái, sợ là..."
Tạ Vi hơi rũ mắt, nói: "Biết rồi."
Người áo xám khom người rút đi, vừa vào bóng tối, đột nhiên biến mất.