← Quay lại trang sách

Chương 553 Võ si, Võ Thần (3)

Mùa đông năm nay, Lý Nguyên rốt cục thấy được đại cửu tử xuất quỷ nhập thần, mỗi ngày thả bồ câu.

Đại cửu tử đội đâu mâu đen như mực, thân mang trọng giáp, đến tham gia bữa tiệc gia đình cuối năm.

Trên yến tiệc, hai mắt của đại cửu tử như dại ra, nhìn chằm chằm vào một đĩa thịt bò chừng nửa nén nhang, thẳng đến khi Tạ Vi ngồi bên cạnh gắp cho y một đũa, nói: "Đại ca, đã về nhà rồi, ăn cơm liền ăn cơm."

Nói xong câu đó, nàng lại theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn muội phu nhà mình, đã thấy muội phu đang ôm đao, nhíu mày nhìn bàn đầy mỹ vị trân quý, hiện rõ dáng vẻ như không có hứng ăn, nhưng vẫn ép buộc bản thân ngồi ở đây để bữa tiệc được đông đủ.

Ở bên cạnh, Tạ Du chán nản giải thích cho Ngũ phu nhân: "Hắn là đang muốn tu luyện."

Một cái bàn, hai cái dị loại.

Tạ Vi nói: "Hay là để bọn họ ngồi cạnh nhau đi."

Cả bàn đồng ý.

Hai người này mỗi người một chỗ, người khác đừng hòng ăn cơm ngon miệng.

Tạ Kiến An ngồi ở chủ vị cười ha ha nói: "Như vậy tốt lắm, kẻ kỳ lạ ngồi cùng kẻ lạ kỳ, còn chúng ta thích náo nhiệt thì tụ tập với nhau."

Vì thế, Lý Nguyên và Tạ Phong chuyển chỗ ngồi.

Ánh mắt Tạ Phong từ thịt bò đổi thành thịt gà.

Trong mắt Lý Nguyên, chỉ còn lại những miếng thịt này.

Không biết ai nói một câu "Tạ tướng quân kỳ tài ngút trời, cũng là người nổi bật trong ngũ phẩm, không bằng tỷ thí với cô gia đi".

Một câu này, khơi dậy sự hăng hái của tất cả mọi người.

Lý Nguyên cũng chậm rãi ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên hai người nhìn nhau.

Sau đó, hai người đồng thời đứng dậy, đồng thời đi ra ngoài sân.

Tạ Phong tay cầm một cây trường thương, nói: "Không cần linh khí, linh khí không có ý nghĩa."

Nói xong, y múa trường thương.

Lý Nguyên nhìn qua Tạ Phong, số liệu của Tạ Phong rất đặc biệt, không khác gì Tạ Kiến An. Mà là nhi tử của Tạ Kiến An, thực lực của y lại còn mạnh mẽ hơn Tạ Kiến An, số liệu đạt tới "1505-18134".

Hắn gật đầu, sau đó đao không ra khỏi vỏ, cứ đứng lặng như vậy.

"Xong chưa?" Tạ Phong hỏi.

Lý Nguyên nói: "Rồi."

Vừa dứt lời, trường thương của Tạ Phong vừa vẩy vừa đâm, lao nhanh về phía Lý Nguyên.

Sau cú đâm này, chính là đâm liên hoàn.

Tốc độ đâm của y rất nhanh, cũng rất chuẩn, ngay trong nháy mắt đã hóa ra những đốm sao giữa không trung.

Tốc độ của Lý Nguyên cũng không chậm, nhưng so với Tạ Phong lại chậm hơn rất nhiều.

Mặc dù hắn là chậm, nhưng hắn đang di chuyển.

Mà khi trường thương đâm tới, cũng đúng vào lúc hắn tiến lên một bước, dán sát vào trường thương. Trường thương đột nhiên đâm tới này có nhiều nguyên huyết gia trì, nhưng trong một giây này cũng không thể đâm trúng hắn.

Cổ tay Tạ Phong đột nhiên run lên, trường thương như giao long xoay người, mang theo cuồng phong cả sân và rồi rút sang một bên.

Nhưng vỏ đao của Lý Nguyên đã chặn ở đó từ lâu.

Tạ Phong hừ nhẹ một tiếng, nguyên huyết bộc phát, khiến cho lực rút này tăng gấp bội.

Thân thương kéo ra tàn ảnh, không khí bị xé rách như dã thú gào thét.

Nhưng không biết tại sao, vỏ đao của Lý Nguyên lại dán lên cán thương trong pha rút mãnh liệt này, sau đó luồn theo cán thương của y.

Rào!

Bành!!!

Thương kéo ra một hình vòng cung rồi nổ vang, nhưng cung đoạn lực tận.

Tuy nhiên, Lý Nguyên theo thương bay ra ngoài lại im lặng đứng trên mặt đất, lúc này đao của hắn đã ra khỏi vỏ, lấy tốc độ chậm hơn trường thương không biết bao nhiêu lần để mà chém tới Tạ Phong đang tràn đầy sơ hở.

Thân hình Tạ Phong giật mạnh, xoay người sang một bên.

Đao của Lý Nguyên lại chém về chỗ y xoay người.

Giờ khắc này, ở trong mắt Lý Nguyên, vị đại cửu tử này chính là một khối huyết nhục còn sống.

Nếu là huyết nhục còn sống, vậy tất nhiên là nóng hầm hập.

Linh hồn lạnh như băng của hắn nhìn chằm chằm vào luồng khí lưu nóng bỏng, cộng với phán đoán mạnh mẽ của mình, hắn có thể kết luận tư thế, lực lượng, vị trí đứng tiếp theo của đại cửu tử.

Hắn dùng lực lượng của "cường giả lục phẩm bình thường" để đối sát với đại cửu tử.

Bản thân hắn đang di chuyển, nhưng thần hồn của hắn lại an tĩnh nhìn chăm chú tất cả, giống như một tồn tại áp đảo phía trên hai cỗ huyết nhục này đang quan chiến.

Tạ Phong chưa từng thấy qua loại đấu pháp này, y nhảy ra với vẻ chật vật không chịu nổi, Lý Nguyên không đuổi theo, hắn giơ đao, hạ đao, trên đao có hàn quang xẹt qua.

Tạ Phong lộ ra vẻ hưng phấn, đột nhiên y tháo đâu mâu, cởi áo giáp, nội giáp, lộ ra áo vải màu trắng bên trong.

Ầm!

Ầm!

Đâu mâu, áo giáp, nội giáp rơi xuống đất, đều là phát ra tiếng vang nặng nề trầm bổng.

Hiển nhiên Tạ Phong không lúc nào là không "phụ trọng tu hành".

Sau khi cởi bỏ gánh nặng, Tạ Phong lộ vẻ thoải mái, y si mê nhìn chằm chằm đao của Lý Nguyên, nói một tiếng: "Đến đây."

Lý Nguyên cầm đao, nhìn thấy thương của Tạ Phong, nói: "Mời."

Lần này, hắn quyết định giảm sức mạnh của mình xuống mức độ "lục phẩm bình thường".

Nhưng một lát sau...

Lý Nguyên trực tiếp bị đánh bay trước một kích mãnh lực này.

Hắn bay ra ngoài tường, nhưng không bị thương chút nào.

Đây không phải là Tạ Phong lưu thủ, mà là dù hắn đã giảm lực lượng của mình xuống "lục phẩm bình thường", nhưng thực lực bản thân hắn vẫn là tồn tại sở hữu "chiến lực khủng bố với chỉ số giới hạn trên là 10 vạn".

Cho nên, hắn đứng dậy, lại bay vào trong đình viện.

Tạ Phong cũng không bất ngờ khi hắn trở về, chỉ nói: "Ngươi đang dùng ta luyện đao?"

Lý Nguyên gật đầu: "Thương pháp của ngươi rất tốt."

Tạ Phong nói: "Nhưng lực lượng của ngươi lại càng ngày càng yếu."

Lý Nguyên lộ ra vẻ si mê: "Đó là vì ta đang chiêu đãi ngươi bằng đao thuật đỉnh nhất."

Trong mắt Tạ Phong hiện lên hưng phấn: "Được, lại đến!"

Y liếc nhìn bốn phía, nhìn nhóm người thân đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người, nói: "Quá nhiều vướng mắc, chúng ta đi nơi khác."

Lý Nguyên nói: "Được!"

Tạ Phong đột nhiên gãi gãi đầu, nói: "Đúng rồi, ngươi là ai? Ta nhớ Tạ gia chúng ta không có người như ngươi."

Tạ Du phía sau Lý Nguyên hiện ra biểu tình hung tợn, nói: "Đại ca, hắn là tướng công của ta!"

"Tướng công?"

Tạ Phong nghi hoặc nói: "Tiểu Du nhi, muội thành hôn khi nào?"

Tạ Du tức giận nói không ra lời.

Tạ Vi bên cạnh cười nói: "Cũng hơn một năm rồi."

Tạ Phong tức giận nói: "Sao không mời ta?"

Tạ Du nói: "Tướng công, lát nữa giúp ta đánh hắn!"

Một lát sau...

Hai nam nhân xách thương vác đao, hăng hái bừng bừng rời đi, sau đó buổi tối cũng không trở về.

Chớp mắt, bảy ngày trôi qua.

Hai người vẫn chưa trở về.

Tạ Du hờn dỗi chạy đến chỗ nhị tỷ: "Hai người này bỏ trốn rồi sao?"

Bên kia.

Lý Nguyên và Tạ Phong đánh nhau bảy ngày bảy đêm.

Trong công kích cuồng phong bão táp của Tạ Phong, hắn vẫn chỉ có thể chống đỡ bằng lực lượng của "đỉnh cấp lục phẩm bình thường".

Nhưng thu hoạch của hắn cũng rất nhiều.

Bảy ngày sau, Tạ Phong mang theo Lý Nguyên đi doanh địa của "Hãn Châu thiết kỵ" phủ Minh Nguyệt, nói muốn Lý Nguyên giáo huấn những tiểu tử kia một chút, để cho những tiểu tử kia cảm thụ đấu pháp đặc thù của Lý Nguyên.

Vì thế, Lý Nguyên lại trà trộn vào doanh địa, sau đó thấy được Hãn Châu thiết kỵ trong doanh địa gần như đều là thất phẩm, còn có mười hai lục phẩm làm thiên phu trưởng, cùng với bốn ngũ phẩm làm cao thủ tùy quân.

Chẳng trách Hãn Châu thiết kỵ có thể trở thành lực lượng uy áp Hãn Châu đạo, đội hình như vậy, quả thật đáng sợ.

Ba vạn thất phẩm không là gì, nhưng nếu là ba vạn thất phẩm có thể liên hợp lại, vậy... chính là vô địch.

Đối phó với những thất phẩm này, Lý Nguyên chỉ dùng lực lượng bất nhập phẩm.

Dưới lực lượng nhanh chóng và cường đại của kỵ binh thất phẩm, tốc độ của hắn chậm rì rì, lực lượng mềm nhũn, nhưng lại từng đao đánh gục từng thất phẩm.

Các kỵ binh không phục, Lý Nguyên cũng vừa vặn tiếp lấy cỗ không phục này của kỵ binh để tiến hành tu luyện.