← Quay lại trang sách

Chương 555 Hãn Châu Miếu tướng quân, 3000 U kỵ bắc thượng, quét ngang vô địch, Thiên tử vào Tạ phủ (1)

Tạ phủ, trước gương đồng cổ phác.

Tạ Du ôm Lý Nguyên từ phía sau, nàng dán thân thể mềm mại lên lưng tướng công, lại thò đầu ra khỏi vai hắn, nhìn về phía hình ảnh thân mật của nàng và tướng công trong gương.

Đôi mắt linh động kia nhẹ nhàng xoay chuyển, liền thấy được đao nằm trên đầu gối tướng công, nàng im lặng chốc lát, thu hồi tầm mắt rồi lại nâng con ngươi lên, mỉm cười nhìn vào gương đồng.

"Đầu tháng năm có tế tướng quân, lần trước chàng bỏ lỡ, lần này cùng đi không?" Tạ Du hỏi.

Lý Nguyên ngạc nhiên nói: "Tế tướng quân?"

"Ừm!" Tạ Du gật đầu, trên khuôn mặt rạng rỡ hiện ra ý cười: "Chàng nhất định sẽ thích, bởi vì Miếu tướng quân mà chúng ta tế bái là một cái quỷ vực.

Miếu xây trong núi, mà trước núi đã sớm biến thành một phố xá sầm uất.

Vài ngày trước lễ tế, bên kia sẽ náo nhiệt dị thường, thả đủ loại hoa đăng, ăn ngon, chơi vui, mới mẻ, cái gì cần có đều có.

Thừa dịp này, rất nhiều thiếu niên thiếu nữ cũng đi dạo phố xá sầm uất ngắm đèn, gặp gỡ bất ngờ, quen biết lẫn nhau, kết duyên phận."

Lý Nguyên thử tưởng tượng bầu không khí kia.

Náo nhiệt, từng bộ huyết nhục tản ra khí tức sinh mệnh, đi lại trên đường cái chật chội.

Vào lúc này, không hiểu sao những khí tức kia lại khiến hắn chán ghét.

Trừ phi bây giờ hắn từ bỏ tu hành, thất bại trong gang tấc, chậm rãi trở lại điểm khởi đầu.

Nhưng sau khi nếm được chỗ tốt của "lấy kỹ lệ hồn" và "lấy một luồng âm khí kia kích thích thần hồn", hắn đương nhiên không muốn buông tha, trong đó chắc chắn ẩn giấu rất nhiều bí mật liên quan đến lực lượng, thế giới.

"Thôi bỏ đi." Ánh mắt Tạ Du có chút thất vọng.

Lý Nguyên nhìn nàng, nói: "Không, chúng ta đi."

"Chàng không thích." Tạ Du nói.

"Nhưng nếu nàng muốn đi, vậy ta sẵn sàng đi cùng."

Lý Nguyên vẫn đối xử rất tốt với nương tử, cho dù hiện tại hắn có hơi lạ, nhưng tình cảm cơ bản vẫn còn.

Cho dù hắn có chút chán ghét huyết nhục, nhưng vẫn hiểu được người trước mắt là nương tử của hắn.

Đột nhiên, hắn nghĩ tới Diêm Ngọc.

Có khi nào Diêm Ngọc cũng luôn phải duy trì tâm tình tương tự như hắn lúc này không?

Nhưng nàng chưa bao giờ nói với hắn. ...

Vài ngày sau.

Sáng sớm.

Đoàn xe chạy ra đại môn của Tạ phủ, đi về phía tây, sau một đêm, bọn họ đã đến một huyện nhỏ ở biên giới phủ Minh Nguyệt.

Lúc này, huyện nhỏ rất náo nhiệt, thiết thụ nở ngân hoa, khắp nơi đều là hoa đăng, còn có đào kép mặc khôi giáp tướng quân dẫn đầu hàng người, nhảy múa trên đường phố.

Đèn lồng đỏ xâu chuỗi treo lên, đám trẻ con vui vẻ chạy băng băng.

Đoàn xe Tạ gia đến, khiến mọi người theo bản năng tách ra, lui ra hai bên đứng cung kính.

Lý Nguyên ngồi trong bóng tối trên xe, bóng tối này làm cho hắn thoải mái.

Mỹ nhân bên cạnh hắn ôn hương như nhục ngọc, nhưng hắn đã không còn coi đó là huyết nhục nữa, mà là đưa tay ôm nàng vào trong ngực.

Diêm Ngọc có thể làm được, vì sao hắn không thể làm được?

Mà đúng lúc này, đoàn xe Tạ gia đột nhiên ngừng lại, phía trước mơ hồ truyền đến thanh âm giận dữ của quản sự Tạ gia, cũng không biết là đang cãi vã với ai.

Tạ Du ngẩng đầu lên khỏi ngực Lý Nguyên, vén rèm lên.

Một nha hoàn vội vàng giục ngựa mà đến.

Tạ Du hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Nha hoàn vội nói: "Phu nhân, ta đi xem."

Chỉ chốc lát sau, nha hoàn trở về, nói: "Phu nhân, phía trước là Vương tướng quân."

"Vương tướng quân nào?"

"Vương Công Vương tướng quân ấy." Nha hoàn nói.

Tạ Du nhớ ra.

Vương gia, là gia tộc cấp dưới của Tạ gia bọn họ, chỉ có điều Vương gia không thân cận với cha nàng, mà là thường xuyên đi lại với các thúc bá của nàng.

Vương Công, thân phận là trưởng lão Vương gia, thực lực nhập ngũ phẩm, nhưng mà bởi vì tu luyện và bận bịu quân vụ, cho nên còn chưa cưới vợ.

Năm trước, kể từ khi Tạ Kiến An nói luận võ kén rể, y liền đi tham gia lôi đài chiến, muốn cưới nàng.

Nhưng kết quả, tướng công nhà mình hoành không xuất thế, trực tiếp khiến y không công mà lui.

Nha hoàn lúng túng nói: "Vương tướng quân bảo là muốn nói chuyện với phu nhân..."

Sau khi Tạ Du trở thành phụ nhân, sự ngây thơ trước đó cũng đã bị cởi bỏ, lúc này nàng hơi nghĩ, liền nghĩ tới rất nhiều chuyện "Bè lũ xu nịnh", mà trong đó cũng liên lụy đến "Quyền mưu chi tranh".

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hãn Châu tiết độ sứ thế lực lớn như vậy, bên trong tự có vô số phân tranh.

Nha hoàn hơi co rúm, lại nói: "Vương tướng quân dẫn một ngàn thiết kỵ tới, những thiết kỵ kia không mang giáp, làm như là tới tham gia hội đèn lồng..."

Tạ Du nói: "Bọn họ còn dám bắt ta sao?"

Dứt lời, nàng liền đứng dậy, ra khỏi xe ngựa.

Lý Nguyên nhìn nàng rời đi, đột nhiên đứng dậy cùng nàng.

Hai người giục ngựa tiến lên.

Hơn ngàn người chặn đường đang say khướt nhìn xe ngựa, nam nhân cường tráng cầm đầu say rượu chỉ vào Lý Nguyên nói: "Chính là tiểu tử ngươi cướp đi nương tử của ta?"

Lý Nguyên liếc mắt nhìn từng đoàn huyết nhục tản ra nhiệt khí trước mặt, sau đó tập trung ánh mắt vào Vương Công, liếc nhìn chỉ số "1450-2740" bên cạnh y, trực tiếp hỏi: "Đánh cuộc không?"

Vương Công sửng sốt, nói: "Đánh cuộc cái gì?"

Lý Nguyên chỉ vào y nói: "Mọi người chứng kiến, ngươi thắng ta, ta làm nô bộc của ngươi. Ta thắng ngươi, ngươi làm nô lệ của ta."

Vương Công: ...

Y tiếp tục giả vờ say khướt, ha hả nói: "Tiểu tử này, nói nhảm cái gì đó, ha ha ha... Ngươi cướp nương..."

Lý Nguyên thản nhiên nói: "Phế vật."

Vương Công còn muốn cười.

Y dẫn ngàn quân đến đây, chính là muốn kích động, thử bản lĩnh của tiểu cô gia Tạ gia, đồng thời làm nhục đối phương, khiến hắn làm ra chút chuyện mất lý trí, từ đó chuyện này sẽ được người của y lợi dụng.

Nhưng y tuyệt đối không nghĩ tới đối phương lại bị kích dễ như vậy.

Lý Nguyên nhìn lướt qua kỵ binh xung quanh, sau đó lại nhìn xuống Vương Công, lại nói: "Phế vật."

Ý của hắn rất rõ ràng: ở trước mặt thủ hạ mà ngươi còn sợ như vậy, không phải phế vật thì là cái gì?

Vương Công cũng biết ý của hắn, thế là tròng mắt đảo quanh, đột nhiên nói: "Ta là tướng quân, một ngàn kỵ binh này cũng là một phần của ta. Muốn đánh, ta phải mang theo một ngàn kỵ binh này, ngươi có dám không?"

Lý Nguyên thản nhiên nói: "Phế vật."

Hai chữ đơn giản lần này lại ẩn chứa hàm nghĩa bất đồng: chính ngươi không dám lên, lại còn muốn kéo một ngàn người cùng lên?

Vương Công đen mặt, y vốn là tới chèn ép người khác, nhục nhã người khác, như thế nào đột nhiên bị chèn ép, bị nhục nhã.

Nghe phu quân hát, Tạ Du cũng khen hay nói: "Đồ phế vật, ngươi không dám ra tay, còn muốn lôi kéo thủ hạ của mình. Theo như ngươi nói, có phải Cô Thành nhà ta cũng có thể mang một ngàn người hay không?"

Nàng ngạo nghễ ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười đáng ghét, trào phúng nói: "Không dám đánh, thì mau lui ra đi."

Nhưng sau khi nhìn thấy thần sắc của nam nhân nhà mình, Tạ Du lại nói: "Ngươi làm nhục ta ngay trên đường phố, nhục nhã tướng công ta, ngươi nên quỳ xuống xin lỗi! Dập đầu ba cái mới có thể rời đi!"

Nàng có niềm tin vô bờ bến với nam nhân của mình.