Chương 560 Chém giết Thiên tử, kịch đấu Võ Thần (2)
Chuyện thiên tử mang theo U Kỵ và Phi Hùng vào phủ Minh Nguyệt rất nhanh được khuếch tán ra.
Điều này làm cho người vốn còn đang suy nghĩ làm sao đối kháng Thiên tử hoàn toàn lạnh lòng.
Phủ Minh Nguyệt mở rộng đại môn với Thiên tử, điều này có nghĩa là cái gì, ai cũng rõ ràng.
Ba vạn Hãn Châu thiết kỵ quan tuyệt thiên hạ, nếu lại vào dưới trướng Thiên tử, người có thể địch lại còn có bao nhiêu?
Có người ủng hộ chạy khỏi chốn thị phi, đi về phương xa...
Nhưng phương xa này cũng chỉ kéo dài hơi tàn.
Các đại thế lực nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hai con đường.
Phái chủ chiến muốn đi Ngọc Kinh, liên kết lực lượng khắp nơi, đối kháng Thiên tử.
Phái chủ hàng thì chủ trương đầu hàng.
Liên giáo và Thiên tử chủ trương "Âm Dương Đại Đồng", thật ra đã không phải là bí mật trong cao tầng.
Mà trong quá trình này, không ít người tu luyện đều hưởng thụ được chỗ tốt.
Dù sao "Âm Dương Đại Đồng" quả thật mang đến nhiều tài nguyên hơn, điều này có thể nhìn ra từ võ giả cao phẩm bắt đầu trở nên nhiều hơn, võ giả lục phẩm chỗ nào cũng có.
Phái chủ hàng chính là lấy chuyện này ra nói.
Nhưng suy nghĩ của phái chủ chiến cũng rất trực tiếp.
Thứ nhất,"Âm Dương Đại Đồng" là một kế hoạch đưa người bình thường vào địa ngục;
Thứ hai,"Âm Dương Đại Đồng" nhìn như mang lại rất nhiều tài nguyên, nhưng thật ra cũng có hạn. Thiên tử sẽ không tặng cho đám người từng đối kháng này. Lòng mang may mắn chỉ có một con đường chết.
Thứ ba,"Âm Dương Đại Đồng" có thể tăng lên cảnh giới võ giả hay không vẫn rất khó nói, nhưng tất nhiên sẽ mang đến ác quỷ càng thêm khủng bố.
Các lãnh đạo cấp cao ít nhiều gì cũng đã biết chuyện "Ác quỷ sinh linh trí".
Đến lúc đó, ác quỷ có linh trí sẽ tàn sát sạch sẽ võ giả còn chưa trưởng thành.
Khoảnh khắc đó, vùng đất này không chỉ là địa ngục của phàm nhân, cũng là địa ngục của võ giả.
Ngày này...
Không ít thế lực đều đang tranh cãi.
Phái chủ hàng nói: "Trước đây chúng ta đối đầu với Thiên tử và Liên giáo, nhưng chỉ cần đầu hàng, Thiên tử sẽ không giết chúng ta nữa... Sau đại chiến, bách phế đãi hưng, hắn còn cần chúng ta."
Phái chủ chiến nói: "Ngươi không thấy Vấn Đao Cung sao?
Thiên tử đối đãi với đệ tử Vấn Đao Cung như thế nào?
U Kỵ kia là được xây dựng như thế nào?
Nếu ngươi đầu hàng, Thiên tử muốn một kẻ thù đã từng đối đầu, hay là một đội quân vâng lời?"
Phái chủ hàng lại nói: "Chúng ta thực lực cường đại, có thể trấn thủ một phương, Thiên tử cũng không đến mức giết chết tất cả chúng ta."
Phái chủ chiến nói: "Vậy các đệ tử của ngươi thì sao?
Gia đình của đệ tử ngươi thì sao?
Thiên tử muốn trùng kiến thế lực, chỉ cần tiếp nhận truyền thừa của chúng ta, qua hai mươi năm nữa là có thể thai nghén ra từng nhóm thế lực mới.
Bất kể là ngươi, hay là các đệ tử của ngươi, đều sẽ chết, hoặc trở thành quái vật như U Kỵ!"
Các nơi nghị luận sôi nổi, nhưng không ai nghĩ sẽ giành chiến thắng.
Thiên tử, Liên giáo đại thế đã thành.
Không thể nghịch chuyển, làm gì được?...
Ngày xuân, hoàng hôn.
Trước Miếu tướng quân, Thiên tử tế lễ, nói những lời như "Kính bẩm Cửu Đạo Trung Hồn, nạp Tạ Vi làm hậu".
Mà trong miếu lại truyền ra tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Nghe được tiếng động này, lão tổ Tạ gia rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Điều lão lo lắng nhất là Thiên tử lấy thế thân đến đây, nhưng "trung hồn" sẽ không đáp lại Thiên tử giả.
Ngoài ra, được "Trung hồn" tán thành, điều này đã thực sự thành.
Nhưng "Trung hồn" đến tột cùng là cái gì, lão tổ Tạ gia lại không biết.
Sau đó, bắt đầu hồi phủ.
Trưa hôm sau, đến trước phủ.
Thiên tử đi cùng Triệu Cổ Đồng, tiến vào trong phủ.
Mà tám ngàn Phi Hùng quân dưới sự thống soái của Lữ Huyền Tiên liền đóng quân bên cạnh Tạ phủ.
Tuần tra xung quanh nghiêm mật, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào Tạ gia.
Bên ngoài Phi Hùng quân, còn có U Kỵ, cùng với số lớn yêu nữ Bạch Liên giáo ẩn trong bóng tối, cùng với võ giả Hồng Liên giáo.
Tạ gia lúc này, đã là nơi khó vào nhất trong thiên hạ.
Có thể nói, cho dù các thế lực lớn triệu tập cường giả cao cấp nhất, cũng đừng hòng tiến vào Tạ gia.
Cục diện như thế, đã thành đại thế.
Mà khi Thiên tử đi ra nơi này, quân đội trong tay y liền có thể điều động linh hoạt, công phòng vẹn toàn, không cần lo lắng vấn đề tu dưỡng.
Thiên tử đã tế bái xong Miếu tướng quân, nơi này đã thành sân khấu đi qua.
Trước hôn lễ, Thiên tử hoàn thành tắm máu.
Nước tắm huyết dịch tứ phẩm không rửa ra một gương mặt xa lạ, điều này một lần nữa chứng thực Thiên tử là thật.
Sau đó, hôn lễ cử hành.
Thiên tử mặc áo cưới đỏ, dắt tú cầu, Tạ Vi ở bên kia tú cầu che khăn voan đỏ.
Sau khi hoàn thành lễ nghi, Thiên tử liền ngồi ở cao vị, bắt đầu gia yến đơn giản.
Trên gia yến, mấy huynh đệ của Tạ Kiến An lại ngồi ở phía trên, nâng chén nhao nhao mời rượu, miệng nói lời nịnh nọt.
Ngược lại, Tạ Kiến An ngồi ở phía dưới, uể oải buồn ngủ mà uống rượu.
Lý Nguyên, Tạ Du cũng ngồi ở phía dưới.
Rượu qua ba vòng, đồ ăn qua năm món.
Không biết là uống quá nhiều, hay là như thế nào, Tạ Kiến Quý từng dẫn Triệu Cổ Đồng vào Tạ gia đột nhiên nói: "Tạ gia ta không chỉ có anh hùng, còn có mỹ nhân.
Mà mỹ nhân nổi danh nhất chính là hai tỷ muội Tạ Vi, Tạ Du.
Ở phủ Minh Nguyệt này, cho tới bây giờ cũng chỉ có mỹ danh Tiểu Tạ Đại Tạ.
Nói là "Song kiều diễm tuyệt, thần tiên cũng cưới".
Thiên tử và một nhà Tạ gia ta, Tiểu Tạ Đại Tạ ta nếu đều thuộc về Thiên tử, chẳng phải là lưỡng toàn kỳ mỹ, diệu nha, diệu nha, ha ha ha..."
Y vừa dứt lời, lão tổ bên cạnh trực tiếp hừ một tiếng nói: "Kiến Quý, ngươi uống nhiều rồi!"
Dứt lời, lão tổ lại chắp tay, nói: "Bệ hạ thứ tội."
Lão tổ vừa nói như thế,"tội lỡ lời" của Tạ Kiến Quý lập tức không còn...
"Tiểu Tạ Đại Tạ?" Thiên tử hứng thú.
Từ trước đến nay, y có sở thích sưu tầm, thậm chí là thích vợ của người ta. Sở thích này mấy lão nhân trong triều đều biết, nếu không lúc trước Thiên tử cũng sẽ không nói ra những lời như "sắc phong âm phi làm âm quý phi".
Bởi vì y thật sự không quan tâm chuyện âm phi đã trở thành thê tử của người khác, ngược lại điều này sẽ làm cho y cảm thấy càng thú vị.
Lúc này y nghe được cái tên "Tiểu Tạ Đại Tạ" này, lập tức hứng thú.
Bên ngoài y có Phi Hùng, U Kỵ, thiên hạ dễ như trở bàn tay, mấy chục năm ẩn nhẫn bây giờ cuối cùng cũng được thu hoạch, trong lòng đắc ý tràn đầy khó có thể che giấu.
Nương theo ý rượu, y kêu lên: "Tiểu Tạ... Tiểu Tạ đâu?"
Tạ Du sửng sốt.
Nàng thật sự không hiểu tại sao đột nhiên lại gọi nàng như vậy?
Con ngươi Tạ Kiến An giật giật, gã lại đột nhiên hiểu.
Dưới bàn, hai nắm đấm nhẹ nhàng siết chặt.
Gã biết lão tổ thấy mạch của gã quá mạnh, muốn hạ gã.
Mặc dù mấy năm nay gã đã đủ hoang đường vô đạo, thậm chí ở trên chuyện nhà gã cũng để mặc huynh đệ khi dễ, cười nhạo, nhưng dường như vẫn không xóa đi ý niệm trong đầu lão tổ.
Nhưng mà, mặc dù lão tổ muốn hạ gã, nhưng cũng không cách nào động thủ.
Bởi vì, bên ngoài gã có "nhi tử chưởng quản ba vạn Hãn Châu thiết kỵ", bên trong có "nữ nhi chưởng quản Hãn Châu ám vệ", trong lòng lão tổ biết rõ, không động được gã.
Cho nên, lão tổ khéo mượn "Sở thích của Thiên tử" cùng với "Tâm tính của Thiên tử lúc này".
Tạ Kiến An đột nhiên nhớ lại hai năm trước, lão tổ bỗng nhiên định ra "Luận võ kén rể", muốn định hôn sự cho Tạ Du.
Kết quả hôn sự Tạ Du lại chiêu được một lang quân như ý chân chính.
Người con rể này, Tạ Kiến An thật ra rất hài lòng.
Nhưng từ đầu đến cuối, lão tổ cũng không ra mặt gặp người con rể này, thậm chí cũng không quan tâm đến thế lực sau lưng hắn.
Bởi vì chính là để vào giờ khắc này, lão để cho Tạ Kiến Quý nói ra lời như vậy, sau đó "Mượn tay Thiên tử để phế bỏ người gia chủ là gã", dù sao lão tổ cũng biết tình cảm giữa cha con gã.