← Quay lại trang sách

Chương 577 Dung hợp bắt đầu, thay đổi trong nháy mắt (3)

Thời gian đột nhiên dừng lại.

Ngoại trừ những người bị đưa đẩy, bị khống chế vẫn đang đánh vào cửa đồng khổng lồ, thì những người còn lại như đèn lồng đầu người, lão thi ngấm nước, đám kỳ thú, lợn bắt đầu chờ đợi.

Nhớ ngày trước, Phượng Nhi dung hợp với quỷ bán hàng rong cũng tốn một thời gian dài, hai vị này dung hợp há lại một lần là xong?

Ở bên ngoài con hẻm, các binh sĩ bị kỳ thú chặn mất tầm nhìn, ai cũng không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Chỉ là, sắc mặt của Tạ Phong rất tệ.

Y cảm thấy mình đang nối giáo cho giặc.

Nếu chỉ là giữa người với người giết hại lẫn nhau, vậy không có gì.

Chỉ là giờ phút này, lại là người và quỷ...

Y xem như là thủ lĩnh của Hãn Châu thiết kỵ, cũng biết ít nhiều những chuyện liên quan đến quỷ vực.

Sắc mặt của y rất khó coi, nhưng lại không còn cách nào làm trái lập trường của mình.

Tạ gia và Thiên tử đã khóa chặt lấy nhau.

Thiên tử làm ác, giúp quỷ, y nhất định cũng phải giúp đỡ Thiên tử. Có điều Tạ Phong không biết là, vị Thiên tử "vẽ đường cho quỷ" trong lòng y cũng đang cẩn thận quan sát U kỵ.

Tất nhiên, giờ đây U kỵ giống như vẫn còn hoàn chỉnh, nhưng những kỳ thú ở dưới Thanh Liên bí binh lại bắt đầu sinh ra vẻ không phối hợp, thoáng như một cái ma tượng vốn không thể phá vỡ đột nhiên xuất hiện vết rách nhỏ khó phát hiện.

Đây là bởi vì, đám kỳ thú này đã mất đi sự khống chế của Bành Minh Y.

Nói một cách khác, binh trận U kỵ chỉ có thể dựa vào Huỳnh Trạc Yêu kia để duy trì.

Nhưng sự duy trì này, rất yếu ớt...

Cho nên, Liên giáo cùng quốc sư mới dẫn 3 vạn Hãn Châu thiết kỵ kia, kết hợp với Phi Hùng quân ở bên ngoài để tạo thêm một tầng thủ hộ.

Đúng lúc này, giọng nói của Lữ Huyền Tiên đột nhiên vang lên.

"Bệ hạ mệt mỏi rồi sao?"

Câu nói này chính là ám hiệu, ý là... Động thủ.

Lữ Huyền Tiên vừa nói xong, y liền trực tiếp động thủ.

Bên trên Phi Hùng quân hiện ra một đạo ánh kích mang uy áp kinh khủng, ánh kích này cực kỳ đột ngột đánh tới U kỵ.

Lý Nguyên cũng không ẩn nấp, trực tiếp trầm giọng nói: "Tạ Phong nghe lệnh! Nhanh chóng cắn giết U kỵ!!"

Tạ Phong sững sờ, nhưng chợt nghĩ mệnh lệnh lúc trước của Thiên tử.

— "Tạ Phong, ngươi dẫn binh vây ở bên ngoài, khi nghe thấy hiệu lệnh của trẫm, trẫm bảo ngươi làm cái gì, ngươi lập tức làm là được." —

"Trẫm bảo ngươi làm cái gì, ngươi lập tức làm là được" hóa ra là ý này.

"Thần, tuân mệnh!!"

Tạ Phong chợt như hiểu rõ cái gì, y chợt cảm thấy máu nóng sôi trào, chợt cảm thấy vị Thiên tử này tuy đức hạnh có khuyết điểm nhưng chưa bao giờ đánh mất đại nghĩa trong lòng!!!

Y hét lớn một tiếng: "Các huynh đệ! Bày trận! Đồ ma!!"

Trường thương của y lạnh lẽo, ngưng tụ thành binh khí, y chém về phía trước một thương khủng bố, chỉ nhìn thấy tàn ảnh.

Hàn quang như thần hổ, bỗng cuồng phong gào thét, gạch đá vỡ trên trời và dưới đất cũng bị cuốn đi xoay như rồng múa!

Ở trong mắt của Lý Nguyên, Phi Hùng quân hiển thị ra chữ số "20 vạn", Hãn Châu thiết ky nổi lên "35 vạn", mà U kỵ ban đầu là "75 vạn" thì là đang nhanh chóng biến mất, cảm giác như sắp sụp đổ hoàn toàn.

Quả nhiên, theo hai đạo kích ảnh và thương ảnh đột ngột oanh kích, số liệu "75 vạn" lúc trước của U kỵ kia bị "nổ gần như nát bấy". .

Lúc này Huỳnh Trạc Yêu mới phản ứng lại, nàng định một lần nữa chỉ huy đội hình, nhưng mà nàng chỉ có thể khống chế được Thanh Liên bí binh.

Mà ở dưới hông đám kỳ thú, Thanh Liên bí binh cũng đã lộn xộn bắt đầu bỏ chạy.

Điều này khiến cho U kỵ không có cách nào phát động những đòn phản kích hiệu quả.

Nhưng Phi Hùng quân và Hãn Châu thiết kỵ lại giống như là phát điên, tiếp tục công kích U kỵ.

Cũng đúng lúc này, trên đường phố, đột nhiên xuất hiện từng bộ từng bộ hành hài.

Những hành hài này được giấu ở bên trong phố quỷ, mà lối vào là ở nơi này, bọn chúng đều là người của "Quốc sư" Triệu Cổ Đồng.

Mà trong những người này, có người Lý Nguyên từng quen biết - "Thường Thích", còn có vị từng ám sát Chu Nộ Dương ở Miên Châu đạo kia - "Lưu Nhất Thủ" .

Đây đều là tinh anh trong hành hài.

Nhưng gần như cùng lúc đó, ở góc đường vốn bị tàn phá, có một số người quỷ dị đột nhiên bước ra, thực lực của những người này có cao có thấp, lại như mặc kệ sống chết chạy về phía những hành hài kia, còn có người chạy về phía quốc sư...

Bộ dáng của chúng, tựa như quỷ phó ở trong Hố vạn nhân ra ngoài trả thù. Chỉ có điều chúng thiếu đi uyển chuyển, thiên về lối đánh trực diện hơn.

"Bệ hạ, đợi ta chém chết tên bán nước này!!"

Lữ Huyền Tiên rống to một tiếng xé rách bầu không khí ầm ĩ này.

Lý Nguyên nhanh chóng nhìn lướt qua, lại thấy chỉ số "75 vạn" của U kỵ đã hoàn toàn vỡ vụn.

Cũng vì nguyên nhân đó, thân hình của Lữ Huyền Tiên nhanh chóng lóe lên, nháy mắt xuất hiện bên cạnh Triệu Cổ Đồng đang cầm lư hương giấy dâng hương ở cửa ngõ. Khóe mắt như muốn nứt ra, hét lớn: "Quốc tặc, chịu chết đi!!"

Dù trên người Triệu Cổ Đồng mang vô số đạo cụ, nhưng lúc này cũng bởi vì đang đốt hương mà không thể di chuyển.

Dĩ nhiên, gã cũng có lá bài tẩy mang tính phòng ngự, nhưng đối mặt là Lữ Huyền Tiên với thực lực ở bậc này, lá bài tẩy của gã có ích lợi gì? Càng không nói Lữ Huyền Tiên miễn cưỡng xem như "hiểu gã tận gốc rễ".

Một kích mạnh mẽ không cho Triệu Cổ Đồng có cơ hội phản ứng lại, trực tiếp cắm vào tim của gã, lại chợt vẩy một cái, đem ngọc hài trong áo liệm đỏ thẫm hất lên giữa không trung.

Oành!!

Triệu Cổ Đồng nổ tung, vỡ nát!!

Triệu Cổ Đồng chết, lư hương giấy đang cháy cũng bị dập tắt.

Lư hương vừa tắt, con hẻm dẫn vào ngõ kia lập tức trở nên mông lung.

Lữ Huyền Tiên vội vàng xông vào, đồng thời hô: "Bệ hạ trấn giữ ở bên ngoài, chờ thần đi vào bên trong xem xét!"

Tốc độ của y cực nhanh, trước khi con hẻm này biến mắt triệt để, đã đuổi tới trước mặt Bành Minh Y, vừa đúng lúc gã đang ăn "đào tiên" ở Dao trì.

Dù sao Bành Minh Y vẫn có thời gian phản ứng, gã vẫn mỉm cười. Trước khi một kích kia đánh tới, gã không do dự nhảy vào "Dao trì".

Cảnh tượng hết sức đột ngột xảy ra, khiến quá trình dung hợp vốn dĩ đang thuận lợi xuất hiện kẽ hở.

Bọn ác quỷ vốn đang đứng đợi trước cánh cửa đồng khổng lồ đột nhiên quay đầu, trên mặt chúng là vẻ tức giận giống hệt con người.

Đáng tiếc... Lúc này chúng cũng đã không còn sức mạnh.