Chương 579 Chân tướng phơi bày, tam phẩm hiện, quỷ quyệt cùng nuốt kỳ thú (2)
Không lâu sau.
Trên chiến trường truyền đến tiếng chống gậy nho nhỏ.
Đó là một nam tử cầm một cây lê trượng màu xanh ngọc, mái tóc dài được chải gọn gàng và cầm một vòng hoa được bện từ nhiều loại hoa quý và lạ. Nam tử nhìn như mới hơn 20, thân hình của hắn cân đối, sắc mặt ôn hòa, cười lên khiến người ta như tắm trong gió xuân.
Bàn tay của hắn đè ép những chiếc lá bên trên lê trượng, mỗi một bước đi, lá cây kia liền xảy ra biến hóa...
Nó ra hoa, kết quả, rồi quả biến mất, lá xanh khô héo, rồi lụi tàn, hóa thành cậy gậy trụi lụi, ngay sau đó nhưng lại sinh ra chồi non, nở hoa... Như thể thế giới đã nhấn "nút tăng tốc", chu kỳ bốn mùa của cây nhanh chóng được hoàn thành theo từng bước chân của hắn.
Nếu cẩn thận nhìn xem, sẽ có thể thấy sự ôn hòa trong mắt nam tử vốn không phải đối với con người, mà là đối với hoa cỏ.
Chỉ khi nhìn những cỏ cây trên đường hắn mới có vẻ mặt này.
Hắn đến từ đâu?
Không ai biết.
Vì sao hắn ở đây?
Không ai biết.
Có lẽ hắn từng âm thầm quan sát thiếu niên nào đó trưởng thành, nhưng thiếu niên kia còn chưa lớn.
(*) Lời edit: Èmm... Ai nhỉ?
Cuối cùng, nam nhân mặc áo vải đi đến nơi đây.
Hắn ngẩng đầu nhìn về chiến trường đổ nát ở trước mặt, dừng bước, lộ ra vẻ lạnh lùng.
Dường như nhận ra sự bất phàm của hắn, ai cũng không dám thất lễ.
Lữ Huyền Tiên cầm trường kích vội vàng lao ra ngoài, nhìn về người nam nhân trước mặt, bình tĩnh hỏi: "Ngươi là ai?"
Nam nhân áo vải nói nói: "Tô Mộc Thần."
"Tô Mộc Thần?" Lữ Huyền Tiên khẽ nhíu mày.
Nam nhân áo vải thản nhiên nói: "Ta tới đây, chỉ là mong rằng tướng quân đừng ngăn cản bọn chúng dung hợp. Thế giới này cần âm Dương Đại Đồng, cần cường thịnh trở lại.
Chỉ có như thế, một sự tồn tại mạnh mẽ khác mới được sinh ra, chống lại tai họa trong tương lai."
Lữ Huyền Tiên nhíu mày nhìn hắn, năm ngón tay theo bản năng nắm thật chặt trường kích.
Y không nói chuyện.
Nam nhân áo vải cũng đã thở dài khe khẽ.
Bởi vì, hắn dường như đã biết câu trả lời Lữ Huyền Tiên.
Đáp án ấy khiến hắn thấy tiếc nuối.
Cũng chỉ là tiếc nuối mà thôi.
Đáp án này, hắn sớm đã biết rõ.
Cho nên, hắn ra tay...
Hắn nhẹ nhàng đè lấy cây lê trượng trong tay, phát ra âm thanh trong trẻo "tõm" như đá rơi vào dòng suối tĩnh lặng.
Một tiếng "tõm" rơi xuống, chung quanh hắn từ không thành có, hư ảo hóa chân thực, chốc lát biến thành một cái thế giới khác...
Dây leo khổng lồ, rễ cây lộn xộn, hoa và cây cảnh kỳ dị, cỏ mọc mênh mông, tất cả đều chân thật... Tựa như một thế giới đầy hoa cỏ đột ngột sinh ra.
Không chỉ như thế, bên trong những hoa cỏ cây cối này mỗi một cái đều tản ra khí tức đáng sợ khó có thể tưởng tượng.
"Niệm nhập âm dương sinh kỳ cảnh! Hừ!" Ánh mắt Lữ Huyền Tiên ngưng trọng, nhưng lại nhếch miệng cười, sau đó tay cầm chặt trường kích, tiếp theo bóng trắng hãm trong mắt y lưu chuyển, chiến trường chân thật xuất hiện xung quanh y.
Chiến trường không người, chỉ có tàn binh.
Hàng ngàn thương binh ngã xuống nằm ngổn ngang trên mảnh đất cằn cỗi xám xịt này.
Nam nhân áo vải tên "Tô Mộc Thần" đó nhìn thoáng qua bóng trắng lưu chuyển trong mắt y, nhẹ nhàng phát ra một tiếng cười.
Bên trong tiếng cười kia, cũng không có chế giễu, lại chỉ là buồn cười...
Hắn cười lắc lắc đầu, đến nỗi không còn nhìn vị Võ Thần của Đại Chu đến từ ngàn năm trước nữa, vị tuyệt đại mãnh tướng áp chế thời đại này đến thời đại khác - Lữ Huyền Tiên.
Dây leo ở phía sau của hắn, hoa và cây cảnh bỗng nhiên sinh trưởng.
Lữ Huyền Tiên vung lên kích, toàn bộ vũ khí rời khỏi chiến trường, bay lên không trung, một bánh xe vũ khí cực lớn tạo ra sau lưng y, chậm rãi xoay vòng.
"Đi"
Lữ Huyền Tiên cầm trường kích chỉ một cái, mọi loại binh khí tựa như quy tông, hóa thành vòng xoáy kim loại cuộn trào mãnh liệt, tiếng rống vù vù, âm thanh bén nhọn xé rách màng nhĩ, mênh mông cuộn trào xông thẳng về phía trước!
Một kích này, lúc trước Lý Nguyên cũng phải thức tỉnh Thiên nhãn rồi mới phá giải được.
Nhưng đây có phải là toàn bộ thực lực của Lữ Huyền Tiên không?
Dĩ nhiên là không phải, cho nên vào giờ phút này, một kích này của y mạnh hơn một chút so với lúc đối phó Lý Nguyên.
Binh khí càng thêm lộn xộn mất trật tự, thậm chí trong đó còn có một số bị y nghịch ý điều khiển, lấy trực giác khống chế, tùy tiện khống chế, đây chính là để phòng ngừa những dự đoán quỷ thần khó lường của Lý Nguyên.
Thế nhưng...
Một màn vạn binh quy tông hùng vĩ, lại bị mấy dây leo xanh biếc đón đỡ và tùy ý đánh nát.
Dây leo tiếp tục hướng phía trước, trong nháy mắt đâm vào trong cơ thể của Lữ Huyền Tiên, lại đem y đóng đinh trên mặt đất.
Tô Mộc Thần cũng không thèm nhìn y, mà tiếp tục đi phía trước, đi tới Kim Long lâu liễn, tay nhẹ nhàng vén lên, lại thấy trong liễn không có ai.
Tô Mộc Thần hỏi: "Lữ tướng quân, tại sao Thiên tử lại làm phản ở phút cuối?"
"Haha..." Ánh mắt Lữ Huyền Tiên nhìn về phía Tạ Phong đang đuổi theo U kỵ ở phía bên kia.
Thấy vị đại tướng quân này bị đánh bại trong nháy mắt, Tạ Phong nghi ngờ không thôi. Nhưng sự dũng mãnh của tướng quân cộng thêm cả niềm tin đối 3 vạn Hãn Châu thiết kỵ dưới trướng, khiến Tạ Phong phải đáp trả.
Tạ Phong đột nhiên quay đầu ngựa lại, nhìn về phía Tô Mộc Thần nói: "Rốt cuộc các hạ đứng ở lập trường nào??"
Tô Mộc Thần không có trả lời, nhìn đội hình của Tạ Phong rồi gật đầu, sau đó thì thào nói "Bỏ đi", tiếp theo cũng không nhiều lời nữa, đi về phía lối vào của con hẻm càng ngày càng tối kia, nhặt lên chiếc lư hương giấy, tiếp theo thay thế Triệu Cổ Đồng mà cắm vào 3 cây nhang.
"Nhanh ngăn cản hắn!!" Lữ Huyền Tiên rống to.
Tạ Phong dựng thẳng thương, trầm giọng nói: "Các huynh đệ, bày trận! Trừ ma!"
Từng đạo binh khí ngưng tụ đến, thương của Tạ Phong đâm ngang.
Bóng thương mạnh mẽ chọc trời chém đến.
Tô Mộc Thần hơi nghiêng đầu, tất cả dây leo hoa và cây cảnh hình thành một tấm khiên lớn, chắn sau hắn.
Thương này, trong mắt Lý Nguyên là chữ số "35 vạn", lại trực tiếp bị tấm khiên bằng dây leo ngăn lại.
Chỉ là lần này, dây leo cũng bị thương, gãy mất không ít.
Nhưng dù cho như thế, Tạ Phong cũng là giật nảy cả mình.
Tô Mộc Thần hơi nghiêng đầu, nói một câu: "Ngươi là tướng quân của nhân giới, chỉ cần làm tốt những chuyện mà một vị tướng quân nên làm là được, việc không liên quan chớ quản."
Dứt lời, tâm niệm của hắn khẽ động, Lữ Huyền Tiên liền bị mấy dây leo nắm chặt tứ chi và giơ cao lên.
Cũng không biết là hắn thi triển thủ đoạn gì, Lữ Huyền Tiên ở giữa không trung bắt đầu biến hóa.
Làn da của y bắt đầu trở nên trắng bệch, mùi vị hư thối tản ra, tóc đen âm u dính chặt vào xương thịt thối rữa, đây hoàn toàn là một xác không biết đã chết bao nhiêu năm, chẳng còn nửa phần bộ dáng uy vũ, ngạo nghễ, anh tư oai hùng của Lữ Huyền Tiên lúc trước?
"Tướng quân, nhìn một cái đi, đây trận đấu giữa các ác quỷ.
Ngươi là tướng quân của nhân giới, hà tất viện trợ làm gì?
Ngươi phân rõ bọn họ là chính là tà, phân rõ ý định của bọn hắn sao?"
Tạ Phong nhìn Lữ Huyền Tiên đã bị biến thành lão thi ở giữa không trung, lúc lâu không nói gì.
"Thiên tử đâu?! Thiên tử ở đâu?!" Tạ Phong cũng nhìn thấy bên trong Kim Long lâu liễn không có ai, đột nhiên nghiêm nghị hỏi.
Tô Mộc Thần lắc đầu một chút, tỏ ý không biết, sau đó nói: "Ngươi đi đi... Tương lai cần quân đội của ngươi đến bảo vệ quốc gia, bảo hộ tân thế giới."
Hắn dừng một chút, lại nói: "Ắt hẳn Thiên tử có thủ đoạn bảo mệnh gì đó đi, hắn sẽ không chết. Hắn biến mất cũng không liên quan gì đến ta."