Chương 595 Người thủ mộ mới, Tiết Ngưng nhập quan tài, địa ngục sơ hiện (2)
Hai ngày sau.
Lý Nguyên ôm Tiết Ngưng bước vào Thần Linh mộ địa, sau lưng hắn là Lý Bình An...
Mà một chi doanh địa đều do Băng man trẻ tuổi tạo thành đang đóng quân ở bên ngoài, đây là thủ mộ doanh được Man Vương cấp tốc thành lập, tất nhiên Man tử trong doanh đều là thân tín của y.
Những thân tín này hiển nhiên đã được thông báo là có Lý Nguyên đến, sau đó thả hắn thông qua.
Thủ mộ doanh chỉ là canh giữ lối vào "Thần Linh mộ địa", mà không phải lối vào mê cung bên trong.
Sau khi Lý Nguyên đi sâu vào, hắn quét quét bốn phía, không thấy Tiểu Thánh.
Quay đầu lại hỏi những người thủ mộ doanh kia cũng không quá đáng tin cậy, dù sao hai bên vẫn còn khoảng cách.
Tiểu Thánh đi đâu?
Hắn đang nghĩ ngợi, một con quạ đen với đôi mắt đỏ đột nhiên rơi xuống vai hắn, tiếp đó há mồm nói: "Phụ thân, con đang ở chỗ sâu nhất trong mê cung, chỗ ấy rất thoải mái."
Lý Nguyên:...
Hắn gõ đầu quạ đen, nói: "Cẩn thận một chút."
"Vâng, cha." quạ đen ngoan ngoãn trả lời.
Lý Nguyên ra lệnh cho Băng Tuyết cự lang mở đường, hắn ôm ngang Tiết Ngưng đã ăn xong thuốc ngủ, từng bước từng bước đi vào trong mê cung.
Lý Bình An trầm mặc không nói, theo sát phía sau.
Hai bên là hai cột băng trụ màu u lam bao la giống như một cự nhân uốn quanh hành lang. Hắn càng chạy càng sâu, rốt cục thấy được một bóng dáng ở tận cùng âm Dương Song Ngư.
"Phụ thân."
Tiểu Thánh khẽ hô: "Ở đây."
Lý Nguyên đi tới, sau đó đẩy một cái quan tài trống ra, cẩn thận để Tiết Ngưng vào trong đó, nhưng hắn không khép nắp quan tài lại, mà có chút không nỡ nhìn khuôn mặt trong bóng tối.
Bất quá, hắn biết Tiết Ngưng sẽ không tỉnh.
Mà lời từ biệt đã sớm nói trong doanh địa.
Lúc này, sắc mặt Tiết Ngưng điềm nhiên, hai tay đan vào nhau, đặt lên trên bụng.
Lý Nguyên lắc mạnh hai tay nàng, lại nói: "Bình An, lại đây nhìn một cái đi, lần sau gặp lại, nói không chừng là mấy ngàn năm sau."
Đã có Thần Linh mộ địa, hắn sẽ để tất cả thân nhân ở đây.
Lý Bình An không có Hỏa, lúc này là toàn thân lạnh như băng, cơ hồ muốn đông cứng, nhưng y vẫn gắng gượng đến gần quan tài, nhìn nữ tử không rõ hình dáng ở bên trong, nhẹ nhàng mà tràn ngập quyến luyến nói một tiếng: "Nương, ngủ ngon."
"Tiết tỷ, ngủ ngon."
Lý Nguyên cũng dịu dàng nói.
Sau đó, hắn nói: "Bình An, tới đây, hai cha con chúng ta đắp chăn cho nàng, để nàng nghỉ ngơi đi."
"Dạ." Lý Bình An đáp một tiếng, sau đó phụ tử một trái một phải, cùng nhau đẩy nắp quan tài, để quan tài chậm rãi khép lại.
Xuyên qua vách quan tài bảo thạch, hai người vẫn có thể thấy bộ dáng Tiết Ngưng.
Thân thể kia vẫn bình thường, chỉ là cả người lâm vào một loại yên tĩnh huyền bí, tựa như thời gian, hết thảy đều ngưng đọng.
Nơi đây giá lạnh vô cùng, ngay cả Lý Nguyên cũng không thể ở lâu, chớ nói chi là Lý Bình An.
Hai phụ tử nhìn chăm chú mấy hơi, liền thu hồi tâm tình, vội vàng xoay người rời đi.
Tiểu Thánh đưa bọn họ đến cửa vào mê cung, sau đó lại hàn huyên trong chốc lát.
Khi nhìn thấy Lý Bình An chỉ là hai mắt thất thần nhìn xa xa lúc, Tiểu Thánh nói: "Đệ đệ, Nhị nương chỉ là ngủ một giấc, đệ đừng lo lắng."
Lý Bình An than nhẹ một tiếng, lần này lại không khóc, mà là nói: "Thật ra đã từng chia tay, chỉ là ai..."
Tiểu Thánh lại nhìn về phía Lý Nguyên nói: "Phụ thân, người và đệ đệ đi trước đi, con muốn tiếp tục ở lại chỗ này."
Lý Nguyên nói: "Vậy con nhớ cẩn thận."
"Vâng, thưa phụ thân."
Tiểu Thánh nhu thuận nói.
Sau khi trở về, Lý Nguyên nhìn lều vải trống không, nhớ lại quá khứ của Tiết Ngưng, nhất thời có chút buồn vô cớ, nhưng hắn cũng không suy sụp quá lâu, mà đi tới lều trại của Lang Mẫu.
Lúc trước hắn chưa kịp đi tìm hiểu chi tiết lời nói của người thủ mộ, nhưng hiện tại... Hắn cần phải tìm hiểu cho rõ ràng.
Lang Mẫu cũng không giãy giụa, mà là rất phối hợp ở lại đây.
Theo Lý Nguyên đi vào, nàng nhanh chóng đứng dậy.
Lý Nguyên cũng không giả bộ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi đã muốn ta ngăn cản âm Dương Đại Đồng, thì ngươi cũng phải nói rõ địch nhân là ai, ngươi có thể làm cái gì chứ."
"Thật xin lỗi... Thần linh còn chưa tới."
Lang Mẫu có chút khẩn trương, sau đó lại lập tức nói: "Nhưng thần linh có chỉ thị, nàng bảo ta cái gì cũng phối hợp với ngài, ngài muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó."
Dù là ngài bảo ta đi chết, thần linh cũng nói có thể tuân theo..."
Lý Nguyên nhìn Lang Mẫu trước mặt, trong lòng biết rõ nàng hẳn chỉ là tiểu cô nương trong thôn nào đó bên ngoài lãnh nguyên, chỉ là bị người thủ mộ thi triển thủ đoạn gì đó, mà chậm rãi mất trí nhớ, trở thành tồn tại vác trên vai "Vận mệnh Lang Mẫu".
Hắn nhíu mày hỏi: "Lúc nào nàng ta mới ra đây?"
Lang Mẫu cung kính nói: "Thần linh đang ngủ say, chỉ là thỉnh thoảng thức tỉnh, nàng có lẽ, có lẽ vài ngày sau là có thể a?"
Nàng dùng ngữ khí không xác định nói.
Sau đó lại vội vàng nói: "Chỉ cần vừa ra, ta nhất định sẽ lập tức đi nói cho ngài biết."
Lý Nguyên gật đầu, quay về lều vải.
Vài ngày thì vài ngày, hắn còn rất nhiều việc phải làm.
Thu thập tâm tình, hắn liền muốn trở về bên cạnh Diêm nương tử.
Giờ này khắc này, sơ hở của hắn đã được dọn dẹp sạch sẽ, mà Liên giáo và vị cường giả thần bí kia cho dù phát hiện Diêm nương tử, cũng bất lực.
Ngay tại lúc rời đi, hắn cảm thấy Lý Bình An đang điên cuồng huy đao trong gió tuyết xa xa.
Nơi đây cực độ áp chế nguyên huyết, đúng là nơi tốt để luyện đao.
Lý Nguyên cũng không để ý tới y, tâm niệm vừa động, đã trở về gần quỷ vực chợ đen....
Lý Nguyên không biết, lúc này, ở sâu trong Thần Linh mộ địa, lại truyền đến những tiếng xì xào bàn tán.
Những thanh âm kia tựa hồ là thanh âm của một lão giả, nhộn nhạo trong không khí vô quang cực hàn, chỉ truyền vào trong tai cùng một người.
"Cô nương, ngươi muốn biết ý nghĩa của sinh mệnh là gì không?"
"Cô nương, ngươi có thiên phú rất mạnh mẽ, rõ ràng nên là tồn tại duy nhất, nhưng vì sao chỉ có thể thi triển ngần ấy lực lượng?"
"Cô nương, ngươi cũng muốn đi giúp phụ thân ngươi đúng không?"
"Cô nương, nếu ngươi không trở nên mạnh mẽ thì trong tương lai cũng chỉ có thể ôm thi hài thân nhân mà khóc lóc đau khổ, sau đó chính mình cũng thấp kém mà chết ở bên cạnh bọn họ."
"Cô nương - "
"Cô nương -"
Nhiều thao thao bất tuyệt như vậy, giống như nói mớ giữa đêm.
Tiểu Thánh ngồi dưới âm Dương Song Ngư, toàn bộ mộ địa đều đã bị quạ đen chiếm đoạt.
Nếu Lý Nguyên có mặt thì có thể nhìn thấy hơn mười vạn "0-1" chi chít khắp nơi.
Ở cái địa phương này sẽ không có ai là đối thủ của Tiểu Thánh, cho dù là Lý Nguyên tới nơi này cũng chỉ là một chữ số "0-1". Mặc dù Lý Nguyên có thể giết nhiều quạ đen hơn, nhưng tất phải chết.
Đây cũng là nguyên nhân Lý Nguyên yên tâm để nàng ở lại.
Lúc này, nữ tử nho nhã điềm tĩnh nhìn trái nhìn phải với ánh mắt tò mò, hỏi: "Nồi nào đang nói chuyện vậy?"
Nàng ta có thể nói ra "kẻ nào", nhưng lúc này cố ý dùng giọng điệu mang theo vị tục.
Âm thanh của nàng vang lên hồi âm khúc chiết.
Không khí an tĩnh lại, rất nhiều thanh âm kia lại vang lên lần nữa.
"Cô nương, ta là ai, không quan trọng, quan trọng là... ta có thể khiến ngươi đạt được lực lượng, lực lượng cường đại trước nay chưa từng có."
Tiểu Thánh nói: "À, nếu không quan trọng thì thôi đi."
Dứt lời, nàng nhắm mắt lại, không quan tâm đến những âm thanh này nữa.
Những âm thanh kia rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng vẫn tiếp tục nói.
Nhưng Tiểu Thánh lại không hề bị ảnh hưởng.
Chẳng biết tại sao, nơi này rất thoải mái, về chuyện nàng ăn cái gì, thì là đã để quạ đen đi bên cạnh Man Vương, ăn ngon uống cay.
Quạ đen ăn, chính là nàng ăn.
Nàng ngồi ở trong Thần Linh mộ địa, tựa như đang nằm trên giường ăn cơm, thích ý lại lười nhác.
Thanh âm mê hoặc kia, nàng mặc kệ.
Cha nàng đã dạy nàng rất nhiều lần: không được nói chuyện với người lạ.
Thanh âm kia tiếp tục nói: "Cô nương, người thân của ngươi tu luyện đều đã luyện sai đường, ngươi không muốn biết con đường chính xác sao? Ngươi không muốn biết huyền bí trên tứ phẩm là gì sao?"
"A, vậy ngươi nói mau đi." Tiểu Thánh đáp lại.
Thanh âm kia dừng lại trong chốc lát, tựa như đang thừa nước đục thả câu.
Nhưng Tiểu Thánh lại không sốt ruột chút nào.
Cuối cùng, thanh âm kia nhịn không được nói: "Đi ra ngoài đi, ta sẽ chỉ dẫn ngươi đi đến bên Hỏa."
Đối với người khác mà nói, Hỏa chẳng qua là lực lượng thai nghén ra man tử.
Nhưng đối với ngươi mà nói, Hỏa tồn tại ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Cô âm bất trưởng, cô dương khó sinh, có hỏa, ngươi sẽ có cơ hội tiến thêm một bước.
Một bước này, sẽ một bước lên trời..."