Chương 648 Ám tử! Học trộm công pháp, lại nhập Địa Hồn nhất cảnh! (1)
Tây Cực, Vĩnh Dạ.
Phụ nhân mặt mày hiền lành, mất đi hy vọng, lúc này nàng tay cầm sáo dài, ngồi thổi trong băng tuyết.
Tiếng sáo du dương, theo tuyết vang xa.
Sáo khúc sầu đứt ruột, phụ nhân buông sáo, có lời muốn nói nhưng đã quên.
Ba năm trước, nàng còn là Vương mẫu chưởng quản Cửu Diễm.
Ba năm sau, nàng trở thành nữ tử không có vinh hoa, lại không người hỏi thăm.
Nàng được tôn tại vị trí cao quý, có thể làm tất cả những gì nàng muốn.
Chỉ là, nàng còn có thể làm cái gì?
Nàng nhìn như có tự do lớn nhất trong thiên hạ.
Thế nhưng, nàng chỉ thu hoạch được sự cô độc lớn nhất thiên hạ.
Phụ nhân chính là Chân Viêm Tuyết.
Lúc này nàng tâm như tro tàn, tự nhiên không vui.
Nam nhân của nàng đã chết, chết trong trận lửa cuồng hoan long trọng kia, nguyên nhân nàng biết.
Tôn tử của nàng Chân Viêm Diệt do Man hậu chăm non, tổ mẫu như nàng cũng không thể đi giúp đỡ.
Nhi tử của nàng Chân Viêm Hoàng tựa như phát điên, hằng ngày hoặc là cắm đầu vào tu hành, hoặc là huấn luyện lang kỵ, tựa như đang tranh đoạt từng giây từng phút của sinh mệnh.
Nàng biết nguyên nhân.
Nàng không chỉ biết, còn rất hiểu.
Không chỉ hiểu, còn rất đau lòng.
Có đôi khi nàng sẽ nghĩ, nếu ngày đó nàng nghe theo lời nam nhân của mình, không sinh hạ hài tử đoản mệnh này, thì có phải hôm nay sẽ khác không?
Nhưng vấn đề này không có đáp án.
Nhân sinh của Chân Viêm Tuyết đã dừng ở chỗ này, tựa hồ sẽ dừng ở chỗ này vĩnh viễn, cho đến khi nàng hao hết thọ nguyên, chậm rãi chết đi, cũng sẽ không thay đổi nữa.
Mà theo lời của vị Man hậu kia, nàng hẳn là có thể tiến vào Thần Linh mộ địa, bởi vì vị "Nha mẫu" trấn thủ Thần Linh mộ địa kia có lẽ sẽ nể tình mà cho nàng đi vào.
Trên mặt đất Tây Cực, ngoại trừ đàn sói, lại có thêm quạ đen.
Đám quạ bay khắp nơi, mà những Man tử không hiểu nhiều về "Thần Linh mộ địa" thì lại gọi "Tiểu Thánh trấn thủ Thần Linh mộ địa" là "Nha mẫu".
Dần đà cũng chấp nhận cái tên này.
Quạ đen, bầy sói, băng tuyết, Man tử, vĩnh dạ, cấu thành bản sắc riêng của Tây Cực.
Chân Viêm Tuyết vẫn ngồi, ngồi ở bên cạnh Hỏa, không ai quản nàng, thế là nàng lại cầm sáo dài lên.
Đang thổi thì đột nhiên nàng cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, dường như có côn trùng bay vào tai.
Cảm giác này rất thần kỳ, làm cho nàng nhớ lại cảnh tượng ngày xưa, nàng một mình chạy ra Tây Cực gặp được tướng công, khi đó ở trong núi cũng có rất nhiều côn trùng như vậy.
Nàng thậm chí không đành lòng trực tiếp đập chết con côn trùng này, mà để mặc nó ở bên tai.
Sau đó, nàng đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc.
"Đừng gây chú ý."
Thân hình Chân Viêm Tuyết chấn động, có chút không dám tin.
Mà hết thảy cảm xúc đã phủ bụi đột nhiên bị thanh âm này khơi dậy từ trong hồi ức.
Giọng nói kia vẫn tiếp tục: "Có rất nhiều chuyện, rất nhiều bí mật. Nhưng mà, hiện tại trong doanh trại này, nàng không thể tin tưởng bất cứ ai. Im lặng, nghe ta này."
Chân Viêm Tuyết hít sâu một hơi, nàng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng trong lòng nàng lại giống như có tiếng trống bắt đầu vang lên, càng ngày càng vang, vang đến thể xác và tinh thần nàng chấn động, thần hồn run rẩy. Mà tâm linh tĩnh mịch vô cùng giống như phần mộ hoang dã kia đột nhiên nhú mầm xanh, nảy mầm bừng bừng sinh cơ.
Trong nháy mắt, rất nhiều cảm động, ủy khuất và sợ hãi dâng lên đáy lòng nàng.
Nàng nhẹ nhàng hỏi: "Đây là sự thật sao?"
Tiểu trùng nói: "Là thật.
Nam nhân của nàng lợi hại hơn nàng nghĩ.
Hắn không chết, hắn ở ngay trong tai nàng."
Ánh mắt Chân Viêm Tuyết đỏ lên, khóe miệng run rẩy: "Chàng còn có thể biến trở lại không?"
Tiểu trùng nói: "Bảy mươi hai biến, có biến bất cứ thứ gì, không tin thì nàng đi xa, ta biến trở lại rồi nói với nàng."
Chân Viêm Tuyết không lập tức đi xa mà là đột nhiên nói: "Lần đầu tiên gặp, chàng tên là gì?"
Tiểu trùng sửng sốt, nói: "Vương Mộc Nhị."
"Chàng đã làm gì với ta?"
"Mua giày, giày thêu, kết quả nàng cảm thấy người ta quá yếu, muốn không trả tiền muốn trực tiếp cướp.
Ý nghĩ của nàng làm ta khiếp sợ thật lâu, sau đó ta và nàng trở về Chân Viêm thị tộc, vừa vào tộc đã có người đến đánh ta.
Ta nhớ rõ người kia tên là Chân Viêm Thương Nhĩ, kết quả hắn thua nương tử của hắn vào tay ta, nhưng ta không nhận, vẫn là trả lại.
Lúc ấy ta nghĩ, chủng tộc gì đây, hoàn toàn chính là Man tử chưa khai trí mà.
Sau đó, ta thể hiện chút thực lực và trở thành Đại trưởng lão.
Sau đó chúng ta đi thăm dò Bất Hủ mộ địa, kết quả lại gặp phải ám sát.
Nếu không phải là nàng cõng ta từ Bất Hủ mộ địa chạy về thị tộc, nói không chừng ta đã chết ở trong băng tuyết rồi.
Và sau đó..."
Tiểu côn trùng nói liên miên lải nhải.
Chân Viêm Tuyết cũng theo đó mà nhớ lại.
Đời người trăm năm, nhưng cái thực sự được hồi ức và cảm động thật ra chỉ là thời gian tuổi trẻ ngốc nghếch nhất, ngu xuẩn nhất, trong suốt nhất và đồng thời cũng xúc động nhất...
Nàng nhắm mắt lại, lắng nghe hết thảy, khóe môi khi thì cong lên lộ ra nụ cười, khi thì nhu hòa mà bằng phẳng tựa như đắm chìm trong tình cảnh khi đó, đợi đến khi nghe xong, đã lệ rơi đầy mặt.
Nàng không còn hoài nghi, nàng đứng dậy thu hồi sáo, chống quải trượng định đi xa.
Nhưng mới đi được vài bước, phía sau có hai nữ lang kỵ cưỡi song đầu lang đạp gió bay tới.
Đợi đến gần, hai nữ lang kỵ ghì hai chân, giảm kỵ tốc, cung kính nói: "Vương mẫu, bên ngoài trời đông giá rét, kính xin..."
Nhưng các nàng còn chưa dứt lời thì đã bị thanh âm lạnh như băng và uy nghiêm cắt đứt.
"Lão thân bị nhốt à?"
Hai nữ lang kỵ vội vàng nhảy xuống sói.
Một người nói: "Không dám!"
Một người nói: "Man hậu để cho chúng ta bảo vệ Vương mẫu một tấc cũng không rời."
Chân Viêm Tuyết lạnh lùng nói: "Lão thân chỉ đi dạo quanh thị tộc mà thôi, cũng phải giám thị sao?"
Hai người kia vội nói: "Không phải không phải, không phải giám thị, chỉ là Man hậu lo cho ngài."
Chân Viêm Tuyết nặng nề gõ quải trượng, sau đó vạch một cái trên mặt đất, thản nhiên nói: "Bây giờ lão thân nói, không được vượt lằn ranh này."
Trong khí độ của nàng ẩn chứa uy nghiêm, một lời nói ra, làm người ta khó có thể vi phạm.
Hai nữ lang kỵ lộ ra vẻ khổ sở.
Chân Viêm Tuyết lại chậm rãi nói: "Bên cạnh Hỏa quá nóng, lão thân chỉ là đi dạo ở phụ cận một chút, đi một mình một chút, các ngươi không cần lo lắng."
Một nữ lang trong đó nói: "Nhưng mà, thân thể vàng ngọc của ngài, ngài..."
Chân Viêm Tuyết nói: "Lúc trước ta chân trần, cõng lão Man Vương đi ngàn dặm vạn dặm trong gió tuyết, tìm được đường về, ở đâu ra thân thể vàng ngọc?
Đi nói cho Man hậu, lão thân chỉ muốn đi dạo một chút, đừng gây phiền toái cho ta."
Một nữ lang kỵ nói: "Vậy ngài chờ ta đi báo cáo trước, rất nhanh, rất nhanh sẽ xong..."
Dứt lời, nàng vội vàng lên sói, xoay người rời đi như gió lốc.
Chân Viêm Tuyết bình thản nhìn nàng đi xa, đôi mắt vốn không hề hy vọng lại lần nữa trở nên an tĩnh và tràn ngập kiên nhẫn.
Chỉ chốc lát sau, nữ lang kỵ kia trở về, cung kính nói: "Vương mẫu, mặc dù Man hậu lo lắng cho ngài, nhưng tuyệt đối không có ý trói buộc ngài, ngài... ngài không nên đi quá xa."
Chân Viêm Tuyết gật gật đầu.
Nàng xoay người, trên mặt nổi lên nụ cười lạnh.
Nàng chống quải trượng, dần dần đi xa, đợi đến khi khô hỏa của Chân Viêm thị tộc nhỏ như hạt đậu, nàng đến một gò băng bí mật, mới nhẹ giọng nói: "Ở chỗ này đi?"
Tiểu côn trùng "ong ong" bay ra, lắc mình hóa thành bộ dáng thiếu niên ở trước mặt nàng.
Thiếu niên vẫn như trước, khuôn mặt quen thuộc, khí phách hùng vĩ, thân thể cường tráng, bả vai rộng lớn.
Khi Chân Viêm Tuyết còn sững sờ, thiếu niên đã ôm nàng vào lòng.
Chân Viêm Tuyết rốt cục phản ứng lại, hai tay kia của nàng cũng run rẩy soàn soạt vòng qua eo hữu lực của thiếu niên, ôm lấy hắn, sau đó thân thể dựa sát vào hắn.
Cảm giác an tâm và mềm mại nổi lên trong lòng Chân Viêm Tuyết, mà bên tai nàng truyền đến thanh âm ôn nhu.