← Quay lại trang sách

Chương 663 Sau màn đối đầu sau màn, âm mưu cùng sóng ngầm (3)

Thi Sơn Bạch gặp qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng lại chưa bao giờ có một mỹ nhân nào có thể như Thái hậu trước mắt như vậy, huống chi... thế lực siêu nhiên giấu ở sau lưng hắn còn phát cho hắn một nhiệm vụ.

Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, hắn sẽ có một cái đại công.

Nhiệm vụ này chính là: biến Thái hậu thành nữ nhân của hắn, dù cho không thể đối với hắn nói gì nghe nấy, nhưng chỉ cần có thể nghe được vài câu, cũng đủ rồi.

Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ này, vị kia của siêu nhiên thế lực sẽ đáp ứng chỉ rõ con đường sau tam phẩm.

Khi "tiền đồ" và "dục niệm" đi đôi với nhau, cho dù là đường chủ Sơn Tự Đường cũng không thể ngoại lệ.

Thi Sơn Bạch lộ ra nụ cười rất có mị lực, nói: "Thái hậu một mình ôm đại cục, quan tâm xã tắc, ta thường tâm không đành lòng, chỉ hy vọng lực lượng này có thể giúp được Thái hậu."

Tạ Vi thần sắc đoan trang hơi có thư giãn, tựa như tuyết tan: "Thi tiên sinh có thể quan đến tâm tư của Ai gia, trong lòng Ai gia thật là thích."

Thi Sơn Bạch đột nhiên nói: "Ta thấy Thái hậu ngày thường vất vả quá độ, ảnh huyết trong cơ thể tựa như lưu chuyển không thoải mái, mà Sơn Tự Đường ta vừa vặn có một môn bí pháp giúp người vận chuyển.

Trước kia trong đường phải là đệ tử thân truyền mới có được bí pháp này, trợ giúp tu hành.

Hôm nay, ta đã đứng bên cạnh Thái hậu, sẽ không giấu diếm bí pháp như vậy.

Xin Thái hậu cho phép ta tiến lên.

Có bí pháp này, Thái hậu có thể đột phá ngũ phẩm nhanh hơn."

Trong mắt Thi Sơn Bạch, hắn là tứ phẩm, Thái hậu chỉ là lục phẩm.

Hắn truyền thụ bí pháp bậc này, sao Thái hậu có thể không đáp ứng?

Quả nhiên, hắn nhìn thấy sự đoan trang trên mặt Thái hậu hoàn toàn tan rã, một tia vui mừng diễm lệ lộ ra, nhưng rồi lại thu liễm lại.

Thi Sơn Bạch phong độ nhẹ nhàng đứng tại chỗ, cũng không chút vội vàng xao động.

Thanh âm hắn mang theo quan tâm, ôn nhu nói: "Tại hạ đã là người của Thái hậu, tự nhiên vì Thái hậu mà lo lắng."

Trên mặt Tạ Vi hiện lên một chút rối rắm, làm như muốn đáp ứng nhưng lại bị cái gì chặn lại.

Rốt cục, khuôn mặt tươi cười của nàng hoàn toàn khôi phục đoan trang vẻ, thanh âm cũng trở nên bình tĩnh: "Ai gia đa tạ lòng tốt của Thi tiên sinh."

"Thái hậu là không tín nhiệm tại hạ sao?"

Thi Sơn Bạch hỏi.

Tạ Vi lắc đầu nói: "Ai gia chung quy là vị vong nhân, đã hứa tiên hoàng, lại há có thể để cho nam tử khác lại gần người?"

Thi Sơn Bạch lạnh nhạt cười.

Hắn không thiếu kiên nhẫn.

Hắn đã nhìn ra Thái hậu do dự.

Đã có do dự, vậy chính là có động tâm.

Có động tâm, chính là có khe hở.

Sớm muộn gì hắn cũng công phá được khe hở này.

Chẳng qua, hắn sẽ không thô lỗ, cũng không thể thô lỗ, vì thế khen: "Tâm tư của Thái hậu, tại hạ rất là bội phục. Cũng được, hôm nay ta trở về sẽ viết bí pháp thành sách, ngày khác lại sai nữ đệ tử đưa tới."

Tạ Vi đứng dậy, dịu dàng cúi đầu, nói một câu: "Ai gia chỉ là lục phẩm, lại được đường chủ coi trọng như thế, đa tạ ngài..."

Nàng mặt đẹp lưu chuyển, rồi lại đoan trang.

Thi Sơn Bạch cười cười, cũng không tiến lên, chỉ giữ khoảng cách mà hoàn lễ, để cho nữ nhân trước mặt lưu lại ấn tượng tốt.

Sau đó, hắn xoay người rời đi.

Nhưng khi rời đi, hắn lại nhìn thấy một nội thị khuôn mặt thanh tú, thân hình khôi ngô, nhưng thoạt nhìn chỉ là cao thủ giang hồ bình thường đi dọc theo con đường đá cuội trong hậu cung, vội vàng tiến về điện An Thần.

Thi Sơn Bạch khẽ nhíu mày, hắn không nhìn, nhưng cảm giác lại lần theo nội thị tuấn tú kia vào điện An Thần.

Chẳng qua, chuyện hắn hoài nghi cũng không có phát sinh, nội thị tuấn tú kia chỉ đến đưa một ít hồ sơ, mà không làm ra hành động hoang đường khác người gì.

Chỉ chốc lát sau, nội thị tuấn tú lại rời đi.

Thi Sơn Bạch gọi hắn lại, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Nội thị tuấn tú cuống quít hành lễ, nói: "Tiểu nhân Thường Tín... bái kiến đại nhân."

Thi Sơn Bạch không nói gì, mà là lời thấm thía nói: "Thái hậu vất vả, các ngươi làm hạ nhân cần phải tận tâm tận lực, không thể lười biếng a."

Nội thị tuấn tú tên Thường Tín luôn miệng nói phải.

Lúc này Thi Sơn Bạch mới rời khỏi hoàng cung....

Vài ngày sau.

Đêm khuya

Điện An Thần...

Thái hậu đoan trang tựa vào vai một nam tử, dung nhan mệt mỏi của nàng hơi giãn ra, hai mắt nhắm nghiền, an tâm khép lại.

Cách đó không xa, phượng bào vàng thẫm bị ném lộn xộn lên mấy chiếc bàn quý giá.

"Chàng bảo ai gia làm sao bây giờ..."

Tạ Vi nhẹ giọng nỉ non.

Mà nam tử mà nàng dựa vào đương nhiên là Lý Nguyên.

Lý Nguyên đã đến, đã đánh, tự nhiên sẽ không đánh đến một nửa rồi bỏ chạy. Cho nên, sau khi hao phí vài ngày thời gian quan sát và suy tư, hắn liền đi tới điện An Thần, rồi cứ như vậy...

"Tiểu Du Nhi có khỏe không?" Tạ Vi nhẹ giọng hỏi.

Nhưng thay vì nói là hỏi, không bằng nói là nàng đang thổ lộ hết.

"Mùa đông năm ngoái, phủ Minh Nguyệt Tạ gia bị diệt, ai gia đặc biệt lo lắng cho chàng, lo lắng cho Tiểu Du Nhi. Nhưng ai gia lại biết chàng đã sớm mang theo Tiểu Du Nhi rời khỏi Tạ phủ.

Ai, có phải chàng sớm biết chuyện này sẽ xảy ra hay không?"

Lý Nguyên trầm mặc không nói.

Thông minh như Thái hậu, không cần hắn nói thêm.

Quả nhiên, Tạ Vi cũng không chấp nhất đáp án này, mà là nói: "Chàng mang theo nàng trốn thật xa vòng xoáy này là được rồi."

Nếu thật sự có một ngày, ai gia, đại ca, phụ thân và Tạ gia ở Hoàng Đô đều chết, ai gia trước khi chết sẽ nghĩ đến chàng và Tiểu Du Nhi còn đang sống ở phương xa, thế thì cũng có thể an tâm rời đi.

Nhưng chàng quay lại làm gì?

Ai gia biết, tiền bối ngài thực lực cường đại, nhưng hiện tại Hoàng Đô..."

Lý Nguyên tiến đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Sau lưng Thi Sơn Bạch là một vị tiên sứ Đông Hải Tiên Vực, vị tiên sứ này một tay thúc đẩy phủ Minh Nguyệt Tạ gia diệt môn."

Thân thể Tạ Vi run lên, hỏi: "Chứng cứ đâu?"

Lý Nguyên nói: "Không cần chứng cứ."

Tạ Vi chợt nói: "Đúng rồi, trong ván cờ này, người có động cơ mạnh nhất chính là người ra tay. Nếu nói vu oan giá họa, quả thật còn chưa có người nào có thể đổ lên đầu tiên sứ."

Nàng lộ ra cười khổ, sau đó ôm chặt Lý Nguyên, mị thanh nói: "Ngoan tiền bối, dùng xong ai gia, ngài liền mau mau trở về đi."

Lý Nguyên nhẹ giọng nói: "Ta đến là để giết tiên sứ, hắn không chết thì tám đạo tiết độ sứ sẽ bất diệt.

Mà nếu nàng vì tài nguyên mà triệt để nghiêng về âm Dương Đại Đồng, như vậy hắn sẽ lại dùng áp lực tương tự để bức bách tám đạo tiết độ sứ kia, khiến cho bọn họ cũng đi bắt chước thành âm Dương Đại Đồng.

Đừng hỏi tại sao.

Vì nếu là ta, ta sẽ làm thế."

Tạ Vi bật cười "xùy" một tiếng, nói: "Ơ, đây là hắc thủ sau màn đối đầu hắc thủ sau màn nha.

Người ta là Đông Hải tiên sứ, ngài rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Có thể nói cho ai gia biết không, tốt xấu gì cũng là ngài giết trượng phu ai gia, ai gia lại còn đến bên người ngài."

Lý Nguyên cười khổ nói: "Ta không phải thần thánh phương nào, ta cũng không phải đến từ Đông Hải, ta chỉ là một đao khách khổ sở truy cầu đao đạo...

Mà khi đi tới Hãn Châu đạo, trong lúc vô tình gặp được Tiểu Du Nhi, ta vừa gặp đã yêu, lúc này mới sinh ra tâm tư, cảm thấy có lẽ phủ Minh Nguyệt chính là nơi ta rơi xuống đất mọc rễ."

Bây giờ hắn đang "cập nhật dữ liệu đồng bộ".

Cũng không thể nói chuyện này với Tạ Du rồi lại nói chuyện kia với Tạ Vi.

Nhỡ một ngày nào đó trong tương lai hai tỷ muội gặp lại, chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?.

(*) Cảm tạ bạn đọc [nofaphere]