← Quay lại trang sách

Chương 665 Diệu tống hương nhị hóa nội thị, ám thông thanh liên nạp Quỷ Chùy (1)

Nhẹ thôi."

"Đáng ghét, nhẹ chút."

"Ngươi làm ai gia đau rồi."

"Ưm..."

Trong điện An Thần, Thái hậu mặc phượng bào vàng sẫm đang rên rỉ, mà đằng sau nàng là một nam tử áo trắng đang bóp vai cho nàng.

Chẳng qua, nam tử áo trắng này lại là Lý Nguyên, mà không phải Thường Tín.

Cho nên, Tạ Vi mới không kiêng nể gì như thế.

Tất cả ánh sáng trong điện đều đã tắt, chỉ có đèn ở thạch đình ngoài điện, đèn lồng đỏ góc mái hiên và sao trên mây cung cấp ánh sáng.

Thân hình, ánh mắt của Thái hậu và Lý Nguyên đều bao phủ trong bóng tối ngạt thở như nước ở trong điện, rồi ở trong tiếng rên rất nhỏ, ngột ngạt nhưng lại thoải mái dính đầy dục vọng như của dã thú, lộ ra bầu không khí "dâm mỹ chốn cung đình sau hoàng hôn".

Lý Nguyên nói: "Ta đang xoa bóp cho nàng dựa theo 《 Sơn Hành Khí Huyết bí quyển 》, nàng chìm đắm trong bầu không khí u ám và nguy hiểm này thời gian dài, tu hành quả thật rơi xuống.

Ảnh huyết của nàng hơi ngưng trệ, xoa bóp như thế đích xác có khôi phục, mà đau nhức lúc ban đầu qua đi, hẳn là sẽ mang đến cảm giác thoải mái."

Thái hậu nhẹ nhàng thở hổn hển nói: "Đã trễ thế này, chàng nên trở về bồi Tiểu Du Nhi. Chàng là của nàng, ai gia chỉ là ngẫu nhiên... rất thỉnh thoảng âm thầm dùng một chút."

Lý Nguyên không nói chuyện.

Nhưng hắn hiểu được, Tạ Vi hy sinh quá nhiều, nàng vì Tạ gia quật khởi mà từ bỏ tình yêu, từ bỏ tu hành, dốc hết khả năng ngồi tại vị trí cô độc và nguy hiểm này, đối mặt với sóng ngầm bốn phía.

Nàng cần một bến bờ.

Bởi vì trước đây hắn từng có một lần ngẫu nhiên đóng giả Thiên tử, giả làm một đôi vợ chồng giả cùng nàng, sau đó lại vì Miếu tướng quân mà bị nàng phát hiện.

Thế là trời xui đất khiến trở thành như này, ngược lại là nơi duy nhất nàng có thể thật sự thả lỏng.

Cho dù loại thả lỏng này so với "tình yêu","tình thân" thì lại giống một loại "nghiện cuồng loạn" hơn, một loại trầm luân của "kẻ đáng thương trong bóng tối vươn tay muốn bắt lấy ngọn lửa".

Lý Nguyên dừng xoa bóp, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy hai vai Thái hậu.

Tạ Vi hơi nghiêng đầu, tựa vào cánh tay hắn, nhắm mắt lại.

Yên lặng dựa sát vào nhau như thế, hơi qua mấy hơi thở.

Tạ Vi cất tiếng êm ái: "Cá đã nhìn thấy lưỡi câu, nhưng lưỡi câu vẫn chưa có mồi."

Lý Nguyên ôn tồn đáp: "Mồi đã được cất kỹ, nàng yên tâm."

Tạ Vi bỗng dưng lên tiếng: "Ngàn vạn lần đừng để Tiểu Du Nhi biết chuyện chàng có khả năng biến ảo dung mạo, cũng như che giấu nhiều bí mật khác."

Thái hậu thầm hiểu, so với lời dối ngọt ngào, chân tướng tàn khốc mới đáng quý hơn.

Bởi vì thay vì mỉm cười trong giả dối, tốt hơn vẫn là đi tìm kiếm hạnh phúc đích thực sau khi khóc xong.

Tuy nhiên, Tiểu Du Nhi là một cô gái yếu đuối.

Nàng cần sự che chở, chứ không phải sự thật.

Nàng chỉ cần Tây Môn Cô Thành, mà không phải bất kỳ ai khác.

Thái hậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Nguyên, như nhớ về muội muội ngốc nghếch của mình, nở nụ cười dịu dàng: "Xin chàng hãy cố gắng đoạt lại đao đạo, một lần nữa nắm chặt nó, để cùng muội ấy đi tiếp trên con đường này.

Chàng chính là Tây Môn Cô Thành, chính là tướng công của muội ấy."

Lý Nguyên mỉm cười: "Lần trước, nàng còn cầu xin ta biến thành Tây Môn Cô Thành để hoan hảo cùng nàng."

Tạ Vi đáp: "Ta từng nói, chỉ có một lần... Cho nên, về sau chỉ cần chàng biến thành Tây Môn Cô Thành, ta sẽ chỉ coi chàng là em rể, mà không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.

Tây Môn Cô Thành, chỉ thuộc về Tiểu Du Nhi."

Lý Nguyên trầm mặc, nhẹ nhàng đáp: "Được."

Tạ Vi buông tay hắn ra, ôn tồn nói: "Trở về đi, đã trễ thế này, Tiểu Du Nhi hẳn là lo lắng rồi."

Vừa dứt lời, thân ảnh phía sau nàng liền biến mất trong không khí.

Tạ Vi hơi nghiêng đầu, thu hồi tầm mắt, chìm đắm trong bóng tối.

Ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng, muôn vàn cung điện hiện lên bóng dáng. Nàng đẩy cửa sổ ra, chỉ có một ánh trăng mờ mịt chiếu rọi khuôn mặt, toát lên vẻ đoan trang cùng uy nghiêm của Thái hậu....

Vài ngày sau.

Sơn Tự Đường.

Thi Sơn Bạch đang trao đổi với một trưởng lão.

Kể từ khi Liên giáo thanh tẩy Ngọc Kinh, lại bại trận tháo chạy, không ít vị trí béo bở vốn ở Ngọc Kinh bỗng chốc trống không.

Mà người đứng sau Sơn Tự Đường lại tuân theo phân phó mà nương tựa Thái hậu, đây xem như hành động lấy lòng hai bên. Do vậy, không ít công việc béo bở vốn trống liền rơi vào tay Sơn Tự Đường.

Trong đó, bao gồm cả "Thủy vận".

Thiên Long Đại Hà từ tây cuồn cuộn chảy đến, lại hướng đông đổ ra biển, tựa như một gốc cây cổ thụ chọc trời rơi xuống đất, với vô số cành cây, mỗi cành cây lại là một con sông nhỏ.

Lúc này, vị Lưu trưởng lão đang trao đổi với Thi Sơn Bạch chính là người phụ trách "Thủy vận".

Thông thường, ngũ phẩm trưởng lão không cần tốn tâm tốn sức lo liệu việc phàm tục như "Thủy vận", nhất là trong thời buổi tài nguyên phong phú này. Việc vị trưởng lão này muốn đột phá tứ phẩm cũng không phải là chuyện không thể.

Hai người trò chuyện nhỏ nhẹ, Lưu trưởng lão cẩn trọng, Thi Sơn Bạch thì nhẹ nhàng vỗ tay. Từ sau bình phong phía sau hắn bước ra một nam tử hoàng giáp.

Nam tử này tỏa ra khí tức cường đại, địa vị ngang hàng với Thi Sơn Bạch. Gã khoác hoàng giáp, càng tôn thêm khí thế phi thường.

Thi Sơn Bạch cung kính nói: "Thượng sứ, ta đã trao đổi với Lưu trưởng lão, từ nay về sau, hắn sẽ nghe theo phân phó của ngài."

Nam tử giáp vàng gật đầu: "Tốt."

Dứt lời, gã cùng Lưu trưởng lão rời đi.

Thi Sơn Bạch nhìn bóng lưng nam tử giáp vàng, trong mắt ẩn chứa sự cuồng nhiệt.

Nam tử này là đệ tử của Đông Hải tiên sứ. Chỉ là một đệ tử mà đã sở hữu sức mạnh vượt xa hắn, vậy Tiên Vực rốt cuộc là nơi như thế nào?

Hắn vuốt ve hoàng giáp mỏng manh trên người. Bộ giáp này liên tục truyền đến lực lượng, giúp hắn tu luyện mọi lúc mọi nơi. Ở Tiên Vực, đây chỉ là một bảo vật bình thường.

Vị tiên sứ kia từng nói, loại giáp này được chia thành nhiều cấp bậc. Giáp thượng đẳng không chỉ hỗ trợ tu luyện mà còn có thể bộc phát uy năng khủng bố trong những thời khắc mấu chốt.

Thi Sơn Bạch càng khao khát được đến Đông Hải Tiên Vực.

Cái chết đột ngột của Thanh Hãn Thành cùng với vị cung chủ Thánh Hỏa Cung kia, tất cả những chuyện này hắn đều hiểu rõ trong lòng. Tóm lại, vẫn là do không thể đột phá được hạn chế của cảnh giới tam phẩm.

Nhưng từ khi nhìn thấy Đông Hải Tiên Vực, hắn biết đây là cơ hội duy nhất của mình.

Thi Sơn Bạch nắm chặt tay, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đoan trang của Thái hậu. Ánh mắt hắn hơi híp lại, nhớ đến lần trước khi đi đưa sách, một nữ đệ tử đã báo cáo:

"Tên nội thị Thường Tín đã đến cung điện của Thái hậu. Hắn xoa bóp hai vai cho Thái hậu, khiến nàng vô cùng thoải mái. Chuyện sau đó, đệ tử không biết."

Thi Sơn Bạch chỉ thoáng suy nghĩ, vô số "Chuyện xưa của nương nương và nội thị trong cung đình" hiện lên trong đầu.

Nội thị vốn ỷ lại chủ tử, giống như sủng vật của họ, chỉ có chủ tử mới yên tâm sử dụng.

"Cho nên, Thái hậu thà để nội thị hầu hạ chứ không muốn để ta lại gần."

"Cho nên ngày đó, cảm giác của ta không sai, là vì ta có mặt nên Thái hậu không cho Thường Tín hầu hạ. Sau đó Công Dương Cầm tiến đến, mới lộ chân tướng."

Một cỗ hỏa diễm khó hiểu bỗng dưng bùng cháy trong lòng Thi Sơn Bạch.

Hắn sinh ra dục vọng mãnh liệt, muốn chinh phục vị Thái hậu đoan trang cao ngạo kia. Kể từ đó, hắn không chỉ thỏa mãn dục vọng mà còn có thể hoàn thành nhiệm vụ, đạt được cơ hội tiến thêm một bước.