Chương 672 Ma Đao Trảm Khước Thọ Nguyên, Lý Nguyên xảo trá và đáng sợ (4)
Phương thức nhập viện của Thi Sơn Bạch cũng rất độc đáo.
Y không phải đi qua cửa chính, mà là trèo tường mà vào.
Sau tường, trong sân có hai hàng cây cổ thụ, cuối cây là một gian phòng đủ lớn.
Căn phòng này lúc trước có lẽ là dùng làm võ quán để dạy học, chỉ là bây giờ bỏ hoang, lúc này mới thành nhà riêng.
Nhưng chủ nhà cũng không có cải tạo quá nhiều, cho nên trong phòng lớn này hẳn là có đủ rộng rãi, cách cửa rất xa đất trống.
Thi Sơn Bạch bước tới gần, đứng trước cửa, cung kính báo cáo: "Khởi bẩm tiên sinh, Ngọc Kinh đã phát sinh chuyện có lợi cho chúng ta."
Trong phòng truyền đến tiếng nói: "Nói."
Thi Sơn Bạch nói: "Cao Khai Bình, Ngư Tràng, hình như hai vị anh linh này phát hiện không đúng, bọn họ vì phong tỏa Liễm Y Trai, bây giờ đều ở Ngọc Lân Sơn Hàn Phong Cốc."
Thanh âm trong phòng nói: "Sao ngươi biết?"
Thi Sơn Bạch nói: "Thuộc hạ cài một ám tử tuyệt đối đáng tin ở bên cạnh Thái hậu, tin tức này là cái ám tử kia mật báo cho."
Trong phòng thanh âm nói: "Trên đời không có tuyệt đối đáng tin cậy."
Thi Sơn Bạch tự tin nói: "Khởi bẩm Sơn tiên sinh, cái ám tử kia chỉ là thất phẩm, hắn bị ta đeo lên còng tay da người.
Con người có thể nói dối, nhưng ma quỷ thì không.
Công cụ của quỷ dữ... có tác dụng mãi mãi."
Vừa dứt lời, Thi Sơn Bạch đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, bởi vì phía sau y đang phát sáng, nóng lên.
Màu vàng chói mắt làm cho không khí mùa hè vốn đã nóng bức trở nên vặn vẹo, mà trên đỉnh đầu y, một đạo bóng ma thật lớn che khuất bầu trời đột nhiên rơi xuống, làm cho toàn bộ trạch viện nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Lực áp bách đáng sợ khiến hai hàng cây già trong viện như gặp lốc xoáy, nóng nảy bất an nhảy múa loạn xạ, lá cây "xoạt xoạt" bay loạn, nhưng mới đến giữa không trung lại bốc cháy mà không hề có dấu hiệu.
Thi Sơn Bạch chậm rãi nghiêng đầu, trong con ngươi y là một cự nhân kim thân khủng bố, thần sắc cự nhân đờ đẫn rồi lại tà ác, sau đó là một thân ảnh thần bí không thấy rõ.
Thân ảnh kia hai tay trắng bệch, mà tay phải đang từ trong hư không rút ra một thanh đao đen kịt.
Ngay sau đó, kim thân cự nhân giơ tay đánh thẳng xuống mặt đất.
Chưởng chưa tới, toàn bộ mái ngói trong phòng liền "Thình thịch" nổ tung.
Cột nhà sụp xuống, lộ ra khuôn mặt kinh ngạc của hoàng bào nhân đang ngồi ngay ngắn bên trong.
Mà kim thân cự nhân lại nhe răng cười.
Kinh ngạc, nhe răng cười, chợt lóe lên.
Bàn tay kia đấm xuống không chút lưu tình, mà ở nơi bờ môi vàng kéo dài trên cánh tay, một cỗ gió lốc đang ngưng tụ, đó là khô hỏa khủng bố.
Sơn tiên sinh không chút do dự, trực tiếp chạy trốn.
Thân hình gã đột nhiên trầm xuống, chìm xuống đất.
Gã tuy rằng không thể bay, nhưng bởi vì khống chế một số kỹ năng liên quan đết đất, nên gã có thể tiến hành độn di phạm vi nhỏ thông qua mặt đất.
Trong giây lát, gã liền di chuyển ra ngoài hai ba dặm.
Nhưng bởi vì nơi này quá hẻo lánh, chính là hai ba dặm nhưng còn không phải phố xá sầm uất.
Mà gã vừa xuất hiện,"hỏa đạn áp súc" trên không trung đột nhiên rơi xuống.
Sơn tiên sinh căn bản không kịp sử dụng "Thổ độn" lần nữa, gã chỉ có thể vỗ mặt đất, nhanh chóng lướt về phía rìa lửa, đồng thời hai tay áo run lên, vung ra ba lá cờ màu đất.
Cờ xí "Ô ô" xoay quanh, rất nhanh mở ra một cái lồng khí, để cho gã có thể tránh né trùng kích của hỏa lưu.
Trong lúc này, gã muốn tiếp tục thổ độn, chỉ tiếc mỗi một chỗ mặt đất dưới chân gã nhìn như vẫn là đất, nhưng kì thực đã bị khô hỏa bao phủ rồi hình thành bụi bặm cặn bã như than cốc.
Chiến đấu lại tiến vào phân đoạn "liều mạng tiêu hao".
Sơn tiên sinh điên cuồng chạy trốn, mà ở chỗ cao, cự nhân kim thân kia từ trên cao nhìn xuống, há mồm phun ra khô hỏa hình nón.
Sơn tiên sinh chạy chỗ nào, khô hỏa liền theo chỗ đó.
Đồng thời, kim thân cự nhân cũng bắt đầu di chuyển cước bộ.
Mà tựa hồ là nhận ra dưới chân còn có một con kiến đang lướt nhanh, cự nhân kim thân nhấc chân, hung hăng giẫm xuống.
Thi Sơn Bạch nhất thời đắm chìm trong ngọn khô hỏa giẫm đạp này, quanh thân y hiện lên một tầng hào quang nặng nề, rất nhiều tiếng vỡ vụn vang lên không dứt bên tai, đó là linh khí trên người y đang nổ tung.
Nhưng thực lực hai bên quá chênh lệch, chỉ một cước này đã khiến toàn bộ át chủ bài của Thi Sơn Bạch hao tổn, sau đó cả người đắm chìm trong lửa, không cam lòng mà đưa tay hướng lên bầu trời, rồi lại chợt hóa thành xương khô, tan biến thành tro bụi.
Bên kia, Sơn tiên sinh cũng nhận ra tình cảnh của mình ngày càng nguy khốn.
Gã muốn trốn đến nơi đông người, hy vọng quái vật này tiếp tục giết người sẽ trở thành kẻ thù chung của toàn bộ Hoàng Đô, lúc đó sẽ có đại quân đến đây, giúp gã ngăn cản một chút.
"Chết tiệt!"
Sơn tiên sinh thực sự không nghĩ ra, vì sao gã đã cẩn thận như vậy mà vẫn bị quái vật này tìm tới cửa.
Hơn một tháng qua, Thi Sơn Bạch tìm đến gã. Hơn nữa Thi Sơn Bạch làm người cẩn thận, luôn chuẩn bị cho mọi tình huống bất ngờ, vậy tại sao... Tại sao ngay cả như vậy mà vẫn bị phát hiện?!
Lý Nguyên bay cao.
Hoàng kim cự nhân hoảng hốt, mờ mịt, khô hỏa liệt diễm hừng hực thiêu đốt.
Hắn đã bay đến mi tâm của hoàng kim cự nhân, an tĩnh nhìn chăm chú vào hoàng bào nhân đang chạy tán loạn trên mặt đất, sau đó tế ra Hồng Tụ đao.
Hắc đao ong ong, nổi trên ngọn khô hỏa.
Vì sinh ra từ khô hỏa và được nuôi dưỡng bằng nguyên huyết của Lý Nguyên, nó vẫn bình an vô sự dưới nhiệt độ cao này.
Hai ngón tay Lý Nguyên điểm một cái, hắc đao bắn ra, lướt qua mấy dặm, chém thẳng Sơn tiên sinh.
Sơn tiên sinh thấy đao tới, cũng không quan tâm, tiếp tục thao túng cờ xí để duy trì tiêu hao.
Hắc đao chui vào lồng khí, hơi thở lạnh lẽo khiến Sơn tiên sinh sửng sốt.
Lúc này, trong đầu Lý Nguyên đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của Tiểu Hồng.
"Thọ Nguyên, Thọ Nguyên, Thọ Nguyên!"
Hắc đao run rẩy kịch liệt, giống như ngửi thấy mùi máu của cá mập.
"Chủ nhân, cho ta thọ nguyên, cầu ngài, cầu ngài."
Tiểu Hồng phát điên rồi.
Lý Nguyên thần sắc khẽ động, xa xa vung đao, hao tổn ba ngàn năm thọ nguyên.
Có lẽ là chưa tiếp xúc, Sơn tiên sinh ngược lại không có việc gì, chỉ là cờ xí của gã đột nhiên bắt đầu cũ đi, ánh sáng nhanh chóng rút đi, lồng khí cũng trong nháy mắt yếu đi.
Kim thân cự nhân lại hít một hơi, phun xuống "hỏa đạn áp súc" mãnh liệt hơn.
Lồng khí vỡ rồi.
Lá cờ tung bay, hắc đao và liệt hỏa đồng thời hạ xuống người Sơn tiên sinh.
Điều không ai ngờ tới là vào giờ khắc này, hoàng bào nhân bỗng nhiên buông tha chống cự. Trong cuộc đối sát vừa rồi, gã đã sử dụng gần hết số linh thạch cuối cùng. Hiện tại tuy còn một hai viên, nhưng không đủ để thay đổi thế cục.
Gã dứt khoát vứt bỏ linh thạch còn lại, thản nhiên đứng trong lửa, ngẩng đầu mỉm cười nói: "Thủ đoạn của tiền bối, tại hạ đã phục rồi.
Chỉ là tại hạ còn có bổn mạng tinh huyết lưu tàng trong tông, tiền bối giết ta thì qua vài năm, ta còn có thể sống lại."
Lý Nguyên không nói gì, hắn chỉ chém hắc đao xuống.
Hắn không biết đối phương có bao nhiêu năm thọ nguyên, nhưng hắn có thể dùng hắc đao này chém ra số thọ nguyên lớn nhất, chính là một vạn.
Hắn mất một vạn năm, mà đối phương cũng mất một vạn năm.
Hoàng bào nhân lập tức héo rũ, cháy thành tro bụi trong lửa. Ở khoảnh khắc cuối cùng, gã chợt có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lạnh nhạt hóa thành sợ hãi vô biên, gã khó có thể tin mà nhìn về phía Lý Nguyên, run rẩy hô to: "Không! Không!"
Nhưng đã quá muộn.
Xa xôi nơi Đông Hải, trên ngọc đài sương mù lượn lờ, một giọt tinh huyết nhanh chóng héo rũ.
Đồng thời, ở một nơi bí mật, trong hộp ngọc giấu kín, một giọt máu no đủ trong suốt cũng trong nháy mắt khô quắt lại, nghe "Bùm" một tiếng nổ tung, hóa thành hắc thủy thối rữa, không còn nửa điểm sinh cơ.