← Quay lại trang sách

Chương 674 Một tay sáng tạo lịch sử, Tiên Vực không dám vượt đông (2)

Lão cảm thấy chuyện này càng thêm không đúng, chậm rãi đi tới trên bãi bồi, đi tới bên cạnh đệ tử Tiên Vực kia, nhẹ giọng nói: "Thượng sứ..."

Lời của lão còn chưa nói hết, đã bị cắt ngang.

"Lưu trưởng lão, đừng gọi ta là Thượng sứ."

Lưu trưởng lão kinh ngạc trầm mặc, sau đó như có điều suy nghĩ.

Đệ tử Tiên Vực nhìn về phía mặt nước nói: "An bài một con thuyền, ta muốn rời khỏi Ngọc Kinh, lập tức rời đi ngay."

Lưu trưởng lão:...

Ngay tại thời điểm lão trầm mặc, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.

Lão đột nhiên quay đầu, vừa vặn nhìn thấy một đệ tử canh gác ở trước cửa đột ngột biến mất, mà tiếng hét thảm đó chính là câu trả lời cuối cùng y lưu lại...

Sau một tiếng hét thảm, càng ngày càng nhiều tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Đệ tử Tiên Vực bỗng nhiên bắt đầu hô hấp từng ngụm từng ngụm, gã nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên nhảy đến một bên sông Thiên Long, dòng nước chảy xiết lập tức bao phủ gã.

Tên đệ tử này không dám bay, không dám đi dưới mặt đất, vậy nên gã nhảy xuống nước, muốn theo dòng nước bơi ra khỏi Ngọc Kinh.

Gã đã biết vị sư huynh đến phường Vinh Mộc thăm dò đã chết, mà bây giờ... Quái vật kia đã đến.

Thần linh của Tây Cực.

Quái vật cổ xưa.

Phản bội.

Những thông tin này đan xen vào nhau, va chạm qua lại trong đầu gã.

Tu luyện không dễ, gã không muốn chết ở đây.

Lưu trưởng lão nghe tiếng kêu gào thảm thiết sau lưng, lại nhìn thấy đệ tử Tiên Vực bị dọa sợ hãi nhảy xuống nước, dù lão từng trải qua gió to mưa to, lúc này cũng bắt đầu cuồng loạn.

Trong bóng tối có một con quái vật đang đến gần.

Đột nhiên, lão nhìn thấy một bàn tay trắng bệch, tay quỷ đang tóm lấy một đệ tử ở gần cửa sổ cách đó không xa và kéo vào trong, đệ tử kia liền biến mất vô tung.

Lưu trưởng lão sợ tới mức hồn phi phách tán, lão không còn do dự nữa, cũng trực tiếp nhảy vào nước sông chảy xiết, tuy không biết vì sao muốn nhảy xuống nước, nhưng mà... Lão học theo vị thượng sứ kia là không sai rồi.

Lưu trưởng lão cùng tên đệ tử Tiên Vực kia xuôi dòng nước đi xuống, rất nhanh ra khỏi thành Ngọc Kinh, nhưng mới đi không bao xa, hai người liền nhìn thấy ở hạ lưu dòng sông có một luồng ánh sáng vàng đang trôi nổi.

Thuyền vận chuyển đang ảm đạm đi qua từ chỗ kim quang.

Nhưng hai người này lại sợ tới mức lập tức dừng lại, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi vòng về.

Đệ tử Tiên Vực này cũng là một nhân vật, sau khi trở lại Ngọc Kinh, lập tức lột hoàng giáp ngay tại chỗ, kể cả một số vật phẩm cũng đồng thời gửi tại nơi ẩn nấp nào đó, tiếp đó lại vuốt tóc, dịch dung, co cốt, tóm lại ném đi tất cả những thứ có thể chứng minh gã là tiên sứ.

Sau đó, vẫn như cũ, đệ tử này lặng lẽ đặt lên một chiếc thuyền vận chuyển, chuẩn bị xuôi theo dòng nước, rồi rút lui..

Nhưng khi gã vừa bước qua cửa của chiếc thuyền vận chuyển, liền xuất hiện vùng đất hoang vu xa lạ.

Gã ngẩng đầu, cười khổ lộ ra sợ hãi.

Mà nghênh đón gã... Không nghi ngờ chút nào là một đoàn khô hỏa hủy diệt chói mắt.

Trong lòng đệ tử này vừa sợ hãi vừa tò mò.

Gã đã làm đến mức này, đã dịch dung đến chính gã đều không nhận ra mình, vì sao... Vì cái gì vẫn là kết quả như vậy?

Lý Nguyên tiện tay giết chết tên đệ tử này, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bộ dáng sẽ gạt người, nhưng số liệu bên cạnh thì không.

Bất luận đệ tử Tiên Vực này biến thành bộ dạng gì, nhưng số liệu của gã thì sẽ không thay đổi.

Mà đệ tử tiên vực này chết đi, thế lực Đông Hải ở kinh thành Ngọc Kinh lúc này mới xem như triệt để trừ bỏ.

Xoạt.

Khi Lý Nguyên trở lại điện An Thần thì đã là buổi chiều.

Mặc dù với năng lực của hắn, mấy ngày nay cũng đã rất mệt mỏi.

Sau khi nhìn thấy Tạ Vi, hắn nói: "Đã giải quyết xong, nàng có thể ra tay với bát đạo tiết độ sứ khác. Nhưng chuyện cướp lãnh thổ, tạm thời ta sẽ không tham dự."

Tạ Vi đột nhiên cúi đầu bái.

Lý Nguyên đỡ lấy nàng, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tạ Vi nhẹ nhàng nói: "Đa tạ tiền bối đã báo thù cho Tạ gia, chuyện này người khác có lẽ không biết, nhưng Tạ Vi đã hiểu rõ trong lòng. Sau này Tạ Vi không phải người của Long Mạch, cũng không phải người của Tiên vực, mà chỉ là người của tiền bối."

Dứt lời, nàng đột nhiên kêu lên: "Người đâu!"

Hai cung nữ từ bên ngoài đi tới, Tạ Vi hỏi: "Dao Tâm trì đã xây xong chưa?"

Cung nữ nói: "Khởi bẩm Thái Hậu, ngày hôm trước vừa mới làm xong."

Tạ Vi nói: "Bái giá Dao Tâm trì."

Xe ngựa chuẩn bị xong, nàng lại vẫy vẫy tay, hô: "Thường Tín, lên xe, theo Ai gia cùng đi Dao Tâm trì tắm rửa. Mấy ngày nay ngươi làm cho Ai gia thật vui vẻ, Ai gia liền thưởng cho ngươi."

Tin tức Thái hậu sủng ái nội thị đã sớm truyền ra, hai cung nữ kia cũng không thấy lạ.

Không chỉ có vậy, mấy ngày nay khuôn mặt Thái hậu rạng rỡ tựa như vô cùng thoải mái, nhưng mà... Một nội thị không thể mang những thứ này đến cho Thái hậu.

Trừ phi đây là một tên nội thị giả.

Nhưng mà tin tức này chỉ lan truyền trong lòng mọi người, không ai dám nói ra.

Lý Nguyên mệt mỏi, nghe Tạ Vi định lăn qua lăn lại thì lên xe, trải nghiệm như vậy cũng hiếm thấy.

Dao Tâm trì chính là một suối nước nóng tự nhiên, chỉ cung cấp cho hoàng thất sử dụng, nằm ở phía bắc hoàng cung, chỉ là khi Liên giáo chiến loạn thì suối nước nóng này bị vùi lấp, hiện giờ nạo vét, trùng tu tất nhiên là tốn không ít công phu, lại đợi không ít thời gian, mới làm cho suối nước nóng này một lần nữa trong trẻo, hoàn cảnh xung quanh thanh nhã lần nữa.

Một lát sau...

Trong Dao Tâm trì truyền đến tiếng cười vui vẻ của nữ tử.

Cung nữ ở bên ngoài nhìn nhau, bởi vì đó là tiếng cười của Thái hậu.

Nước hồ ào ào rung động, loáng thoáng còn có chút động tĩnh dâm dục, chỉ nghe các cung nữ mặt đỏ tai hồng, tim đập thình thịch.

Nước suối nóng dập dờn, vuốt ve thân thể trắng như tuyết.

Trong nước, Lý Nguyên duỗi hai tay ra, thoải mái ngâm trong suối nước nóng, mà nữ nhân có quyền thế nhất trên đại lục lúc này lại quấn quanh người hắn, thỏa thích với hắn.

Dâm mỹ, hoang đường rồi lại kích thích, tràn ngập ở đáy lòng Lý Nguyên...

Mà đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe được xa xa truyền đến tiếng bước chân rất nhanh, cùng với tiếng va chạm của giáp kiếm.

Hắn muốn động lại bị Tạ Vi quấn lấy.

Hai gò má Thái hậu đỏ lên, khẽ lắc đầu với hắn, sau đó lại ngẩng đầu phân phó: "Không ai được đi vào."

Cung nữ ngoài cửa chợt đáp: "Vâng, Thái hậu."

Các nàng có thể ở lại đây tất nhiên là tâm phúc của Thái hậu.

Mà Thái hậu vốn là thống lĩnh của Ám vệ, người ở bên cạnh tự nhiên đều có thực lực không kém.

Những cung nữ đi theo canh giữ ở phụ cận Dao Tâm trì đã có bốn người là ngũ phẩm.

Rất nhanh, Lý Nguyên đã nghe thấy cửa vào Dao Tâm trì truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt.

Thái hậu đè bả vai hắn.

Mà ngoài cửa truyền đến tiếng cung nữ báo cáo.

"Khởi bẩm thái hậu, là Thiên tử đến."

"Thiên tử?" Tạ Vi lộ ra nụ cười, con ngươi nàng đột nhiên giật giật, nói: "Vậy để cho Thiên tử một mình tiến vào, đợi trước tấm rèm này, ngươi cứ nói Ai gia đang cùng Thường nội thị ở trong đó."

Cung nữ ngoài cửa ngạc nhiên một lát, sau đó nói: "Rõ"