← Quay lại trang sách

Chương 682 Tuyết ấm, lục quốc lập, hiệp nghĩa đạo, nhân hồn khế (2)

Cách đó không xa, Phương Kiếm Long ở phòng bên cạnh ngửi thấy mùi thơm muốn đi ra.

Nhưng gã lại nhìn thấy thiếu niên áo trắng ngồi dưới ánh trăng kia.

Đột nhiên gã đi không nổi nữa.

Thân thể của gã trở nên cứng ngắc, cho dù gã đã từng đối mặt vô số nguy hiểm, vô số kẻ địch mạnh, nhưng so với thiếu niên trước mắt kia, quá khứ gã chẳng qua là mây khói.

Trong lòng gã sinh ra một loại sợ hãi khó hiểu, sau đó lại âm thầm tự thuyết phục: Nếu sợ lão Thiết còn có thể ngồi ở đó uống cùng hắn?

Đang nghĩ ngợi, cửa nhà gã lại cọt kẹt mở ra, một thiếu niên ốm yếu chạy ra ngoài, trong miệng gọi: "Thiết thúc, Thiết thúc, con cũng muốn ăn!"

Thiếu niên này chính là con trai của Chu Xảo Nhi - Tiểu Vân.

Mẹ con cậu theo Thiết Sát đã lâu, quen biết từ sớm, có lẽ mỗi khi đến đâu, Tiểu Vân đều chạy đi ăn thịt.

Khóe miệng Phương Kiếm Long co rút, gã rơi vào đường cùng, chỉ có thể kiên trì đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Thiết Sát bưng thịt nướng lên bàn, y vẫn còn tiếp tục làm, mà Tiểu Vân lại tùy tiện bắt đầu ăn ở bên cạnh bàn.

So sánh với Tiểu Vân, Phương Kiếm Long vẫn cứng nhắc ngồi ở một bên.

Lý Nguyên hỏi: "Con của ngươi?"

Phương Kiếm Long chậm rãi lắc đầu, trong mắt hiện lên đau đớn.

Thiết Sát thấy tình cảnh này, cầm một miếng thịt mới nướng trong tay kín đáo đưa cho Tiểu Vân, nói: "Trờ về nhà, mang cho mẹ con một ít thịt, ở bên ngoài lạnh, đừng lại đây a."

"Vâng, Thiết thúc. Cám ơn, Thiết thúc." Thiếu niên nhận thịt, hiểu chuyện chạy xa.

Thiết Sát vỗ vỗ bả vai Phương Kiếm Long, nói: "Hôm nay thật sự có rượu hoa Phần Tâm, tới uống rượu nói chuyện. Chúng ta vừa gặp như đã quen với vị lão huynh này, cũng không có gì phải giấu diếm."

Phương Kiếm Long có chút chần chờ.

Lý Nguyên đột nhiên nói: "Liên giáo không phải là Liên giáo, đều đã qua."

Phương Kiếm Long quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, cơ thể gã run lên, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Đây là bí mật lớn nhất của gã, nếu như bị người khác biết được ở nơi đây thì gã chỉ có một con đường chết, nhưng lại bị người trước mắt này dễ dàng nói toạc ra.

Lý Nguyên nói: "Vừa nãy lão Thiết nói với ta."

Thiết Sát cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Phương Kiếm Long nói: "Xin lỗi nha, ta cùng vị lão huynh này rất hợp ý, không cẩn thận đã nói ra."

Phương Kiếm Long cũng không phải đứa trẻ, gã hít thở dồn dập, hồi lâu mới bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu kể chuyện xưa của gã.

Những chuyện này hắn chưa từng nói với bất kỳ ai, giờ phút này thản nhiên nói đến, đột nhiên cảm thấy... Cũng chỉ là như vậy, mọi chuyện đã qua rồi.

"Cho nên, Tiểu Vân không chỉ không phải là con trai của ta, mà còn là con trai kẻ thù của ta. Ta giết cha nó, giết ông ngoại nó, còn giết không ít người trong gia tộc nó."

Phương Kiếm Long cười tự giễu: "Ta biết nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi qua lại mọc lên, nhưng ta lại không muốn giết nó. Nó cái gì cũng không biết. Chờ nó trưởng thành, nếu nó muốn trả thù, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta."

Lý Nguyên vỗ vai gã, lại nâng chén.

Phương Kiếm Long sửng sốt, cũng nâng chén.

Hai người uống cạn.

Thiết Sát cười nói: "Vẫn uống rượu, còn chưa biết lão huynh xưng hô như thế nào?"

Lý Nguyên nói: "Tây Môn Cô Thành, một đao khách, nhưng ta lại quên cách dùng đao."

Thật ra hắn không bị hoa Phần Tâm ảnh hưởng, nhưng Thiết Sát và Phương Kiếm Long lại có chút say.

Người say, lá gan sẽ lớn, lời nói cũng thoải mái nó ra.

Phương Kiếm Long hỏi: "Vì sao lại quên dùng dao?"

Lý Nguyên nhớ tới tổ lục dày đặc đang lưu chuyển trong cơ thể hắn, mỗi một loại lục chủng khác nhau tạo thành một tổ lục giống như hoa sen, sự hỗn loạn do nó gây ra khi hắn ở cấp thấp mang đến lực chấn động khi nó tăng lên, nhưng đến cấp độ hiện tại của hắn, loại chấn động này đã vượt qua giới hạn, biến thành hỗn loạn.

Hắn không cách nào đột phá tứ phẩm, không cách nào sử dụng lĩnh vực của mình để thu lại lực lượng như vậy, điều này làm cho lực lượng của hắn cực kỳ thô bạo, thật giống như các loại quái vật như "Godzilla" mà hắn nhìn thấy trước khi xuyên không và không hề giống một võ giả.

Lục Chủng, nói cho cùng chính là ý niệm trong đầu.

Rất nhiều ý niệm chen chúc cùng một chỗ, khiến cho hắn thỉnh thoảng cũng sẽ sinh ra một loại hỗn loạn tà ác, lúc trước bất giác biểu lộ ra xảo trá và dữ tợn, kỳ thật chính là di chứng sử dụng những lực lượng này trong thời gian dài.

Rất nhiều ý niệm hiện lên, hắn nói: "Không có gì, chỉ là tâm loạn."

Dứt lời, hắn lại rót rượu cho ba người nói: "Đều là việc nhỏ, uống rượu uống rượu."...

Mấy ngày sau.

Lý Nguyên đi tới Miên Châu đạo.

Hắn đứng dưới một ngọn núi hoang, nhìn vào một ngôi mộ với dòng chữ "Trương Tú chôn cất ở đây" được viết trên vách đá bên cạnh, im lặng không nói gì.

Hồi ức quá khứ ùa về, đó là ngày hắn "Hành hiệp trượng nghĩa".

Nhưng những ngày đó lại kết thúc bằng việc tự chôn chính mình.

"Như vậy, ta phải tiếp tục trải qua những ngày như vậy sao?"

Lý Nguyên một đường đi tới, đã nhìn rất nhiều hắc ám.

Giờ phút này, hắn đã hiểu được một đạo lý: Chỉ dựa vào đao là không giải quyết được vấn đề.

Hắn có thể giết một người hai người, hoặc giết một trăm người một ngàn người, nhưng không ngăn cản được cái ác. Mà tất cả những kẻ hắn giết đều đúng sao? Người hắn giết cũng có gia đình, là cha của đứa trẻ, là chồng của người vợ. Trước khi kẻ đó phạm tội, kẻ đó đã từng thử tìm một cách khác để kiếm sống, nhưng thất bại cho nên mới đi theo con đường như vậy.

Những người này đương nhiên đáng chết, hắn cũng có thể giết hết những người này.

Nhưng giết rồi, sẽ không xuất hiện nữa sao?

Chỉ cắt bỏ cỏ dại độc hại mọc trên một mảnh đất bẩn có ích lợi gì?

Hiệp khách bình thường, bởi vì sức mạnh nhỏ bé và sinh mệnh có hạn, nên chỉ có thể quan tâm được nhất thời, quan tâm đến trước mắt.

Nhưng Lý Nguyên thì khác.

Nếu hắn muốn làm việc nghĩa, không có khả năng bắt đầu từ "nhất thời cùng trước mắt".

Hắn chỉ có thực sự đi thay đổi loại đất mọc ra cỏ độc này, vậy mới có thể làm cho hắn có cảm giác "Đang thực hiện hiệp đạo", nếu không chính là lừa mình dối người.

Lần này, hắn cũng không cầu thành thạo bất kỳ công pháp nào, chỉ là đi trong bóng tối quá lâu, muốn nhìn thấy ánh sáng mà thôi.

Cho nên, hắn không muốn lừa mình dối người.

Cho nên, hắn đứng ở nơi từng tự chôn cất mình, lại cảm thấy do dự.

Bởi vì hắn phát hiện hắn căn bản không thể thực hiện hiệp đạo của mình.

Hiệp đạo của người khác là hành hiệp trượng nghĩa, là vì nước vì dân, bởi vì người khác cũng chỉ có năng lực hùng mạnh như vậy.

Nhưng, hắn thì khác.

Hành hiệp trượng nghĩa, vì nước vì dân đã không cách nào trở thành mục tiêu của hắn.

Cái này tựa như một người giàu có che giấu, chỉ bỏ ra một chút tiền để giúp đỡ người nghèo, sau đó liền cảm thấy mình đang làm việc tốt, hoặc là tùy ý rải tiền mà không quản số tiền này rốt cuộc đi đâu, lại tự nhận là đang làm việc tốt.

Nhưng đây là làm điều tốt sao?

Lúc trước Lý Nguyên hành hiệp trượng nghĩa như vậy.

Mà bây giờ, hắn thực sự muốn làm hiệp khách.

Cho nên...

Lý Nguyên phát hiện đao của mình thật sự không rút ra được nữa.

Bởi vì lý do rút đao của hắn chưa đầy đủ.

Bất quá, thật may mắn, lúc này mảnh lục địa này đối với hắn vẫn có chút gió êm sóng lặng.

Cho nên, hắn quyết định dành thời gian để tìm ra lý do này và tìm được biện pháp khiến tâm mình bình tĩnh lại.

Thân hình hắn biến ảo, đội nón lên, quay trở lại mảnh đất hỗn loạn Miên Châu này, mảnh đất những kẻ ăn mày thật, ăn mày giả hoành hành không kiêng kỵ, mảnh đất này tạo nên Cực Lạc Cung – một cấm kỵ cực kỳ tàn ác này.

Nón của hắn che mặt.

Thế nhưng, hắn sớm đã học xong cách biến đổi con người, cũng đã sử dụng sự biến đổi này biến thành một gương mặt mà hắn không lo lắng bị bại lộ, nhưng hắn vẫn che mặt như cũ.

Vì sao?

Bởi vì lương tâm của hắn nói với hắn rằng mọi thứ hắn làm... Đều không đáng kể.

Hắn có năng lực thay đổi, nhưng vẫn chưa thay đổi.

Đó là sự áy náy thuộc về Hiệp giả.

Lý Nguyên muốn thấy ánh sáng, cho nên tạm thời đặt hiệp tâm chân chính vào trong lòng, cho nên... Hắn cảm thấy hổ thẹn.