Chương 686 âm Dương Nhị Kiếp, sử thi sơ thiên (2)
Hai người lại đi tới trước một tòa nhà trên núi nổi tiếng nhất.
Các tửu lâu có thể xây dựng gần Thần miếu đều có quan hệ đặc biệt.
Tạ Du kiễng chân nhìn một chút, mới nhìn thấy hai chữ "Hành Vu", nàng nhịn không được bĩu môi nói: "Mỗi ngày đều nhiều người như vậy, thiếp đều đến mười mấy lần, một lần cũng không ăn được thứ gì ở đây."
Lý Nguyên mỉm cười.
Năm mươi năm trước, hắn cũng không nghĩ tới tửu lâu Hành Vu sẽ có dáng vẻ như ngày hôm nay.
Hiện giờ, phía sau tửu lâu này là Phán Quan Ti, nói trắng ra vẫn là Diêm Quân nương nương.
Cũng chính bởi vì là Diêm Quân nương nương, một tửu lâu lớn như vậy cùng với thương hội sau lưng lại đều thực sự làm từ thiện, ngẫm lại cũng thật không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, hắn dĩ nhiên có thể nói một câu, liền để chi nhánh tửu lâu Hành Vu xây trên núi lập tức trống rỗng, sau đó lại dùng quy mô lớn nhất nghênh đón hắn cùng Tiểu Du nhi.
Nhưng mà, hắn không muốn làm như thế.
Lúc hai người đang do dự ở trước cửa, trên lầu cao đột nhiên truyền đến tiếng kêu.
"Tây Môn huynh! Chị dâu!!"
Lý Nguyên ngẩng đầu, vui vẻ.
Đây không phải là Thiết Sát sao?
Bên cạnh Thiết Sát còn có Phương Kiếm Long, Triệu Thuần Tâm, cùng với Chu Xảo Nhi và con trai của ả, đây là ăn cơm tập thể.
Thiết Sát đứng dậy, hai tay nâng lên, hô: "Tây Môn huynh, lên đây tụ tập đi."
Tạ Du đối với Thiết Sát cũng không xa lạ gì, nhưng nàng chỉ cho rằng đây là bạn bè mà nam nhân nhà mình vô tình kết giao với ở thị trấn này, liền nhìn về phía Lý Nguyên.
Lý Nguyên nhìn Tạ Du, nói: "Đi lên ngồi đi?"
Tạ Du gật đầu.
Hai người mới đi, lại bị tiểu nhị trước cửa ngăn cản.
Tiểu nhị nói: "Hai vị, khách đầy rồi, muốn vào lầu hay là làm phiền ngài xếp hàng."
Tạ Du nói: "Ở trên đó có bằng hữu."
Tiểu nhị nói: "Có bằng hữu, nhưng chỗ ngồi có hạn, nếu hai vị đi lên, bằng hữu của những người khác e rằng cũng tiến vào theo."
Tạ Du nổi giận.
Lý Nguyên kéo kéo tay nàng, lại khoát khoát tay với Thiết Sát ở trên lầu, nói: "Hôm nay nhiều người, lần sau gặp lại."
Ttrước khi Tạ Du nổi giận, Lý Nguyên kéo nàng đi, sau đó mua hai chén trà hoa quế ở ven đường, vừa đi vừa uống.
Trên tửu lâu Hành Vu, Chu Xảo Nhi không có cảm giác gì, dù sao trong mắt ả, cái này rất bình thường.
Nhưng Thiết Sát, Phương Kiếm Long, Triệu Thuần Tâm hoàn toàn giống như thấy quỷ.
Chợt, Triệu Thuần chửi thề: "Mẹ kiếp, quả thực ta không dám tin vào mắt của ta."
Phương Kiếm Long cũng khiếp sợ nói: "Đúng vậy, hắn cư nhiên bị tiểu nhị tửu lâu Hành Vu ngăn ở ngoài cửa."
Thiết Sát cũng nhịn không được nói: "Đúng là gặp quỷ."
Tiểu Vân nói: "Tửu lâu Hành Vu rất nhiều khách, bị ngăn ở bên ngoài rất bình thường, hôm nay nếu không phải Triệu cung chủ bảo người tới xếp hàng trước, sợ là chúng ta cũng không có chỗ."
Thiết Sát cười ha hả, lại vuốt vuốt đầu thiếu niên, nói: "Nhìn xem, nhìn xem, đứa nhỏ này nói đúng lắm."
Xa xa...
Tạ Du tức giận đến ngay cả trà hoa quế cũng cảm thấy khó uống, nàng vừa đi vừa dậm chân, trong miệng lẩm bẩm: "Nhị tỷ của ta chính là "
Lý Nguyên che miệng nàng lại, cười nói: "Tức giận cái gì nha."
Tạ Du hung hăng giậm chân: "Mắt chó coi thường người!"
Lý Nguyên nói: "Nhưng người ta cũng không để người khác đi vào."
"Thiếp..." Tạ Du nghẹn lời, tức giận nói: "Chàng khi dễ thiếp!"
Lý Nguyên kéo tay nàng.
Tạ Du lắc tay nói: "Đừng đụng vào thiếp! Thiếp tức giận rồi!"
Lý Nguyên dụ dỗ rất giỏi, nhưng phải mất một hồi mới dỗ được nương tử mình.
Tạ Du hết giận.
Xa xa, đèn đuốc sáng trưng, có người đeo mặt nạ đầu heo, nhảy múa giữa những người mang khuôn mặt ma quái khác nhau, đây là nghi thức vui mừng của Diêm Quân nương nương hội Miếu.
Thủ vệ Thần miếu phân chia thành trực và tuần tra bên ngoài, người canh gác vẫn làm như thường; mà người tuần tra bên ngoài thì lần lượt mang đầu heo, đây là tượng trưng cho quỷ trư đã nuốt chửng lời nguyền bóng tối của người dân huyện Sơn Bảo.
Người đầu heo mang đến hòa bình cho Nam Địa, khuôn mặt đáng sợ ở trong mắt dân chúng cũng trở nên đáng yêu.
Tạ Du lôi kéo Lý Nguyên chạy đến xem.
Cảnh tượng nhộn nhịp, nàng nhìn thế nào cũng không chán.
Mà đột nhiên, xa xa truyền đến một mảnh tiếng cười vang cùng tiếng xì xào bàn tán.
Tạ Du vốn đến xem náo nhiệt, đang sợ náo nhiệt không đủ nhiều, lúc này nghe thấy tiếng cười vang, hai gò má liền đỏ bừng, hưng phấn lôi kéo Lý Nguyên chạy về phía đó.
Đợi đến gần, thần sắc hai người lại trở nên kỳ lạ.
Phía xa có đủ loại âm thanh vọng tới.
"Mấy ngày trước, Sở Vương cố ý đến đây bái kiến nương nương, sau đó bỏ lại đứa con gái nhỏ của mình, nói muốn hầu hạ nương nương."
"Coi như là con gái của Sở Vương, muốn hầu hạ nương nương, nhưng căn bản không đủ tư cách đi?
Huống chi, Sở Vương này chẳng qua chỉ là Tiết độ sứ của Phục Giang đạo mà thôi.
Gã ở tại phủ Lung Lăng xa xôi, trước giờ chưa bao giờ hỏi thăm địa giới của chúng ta, bây giờ đến đây, còn không phải là nhìn trúng lực lượng của nương nương, hy vọng được nương nương ủng hộ sao?"
"Cô con gái nhỏ này của Sở Vương khá kiên trì, đã quỳ bảy ngày bảy đêm, người tựa như tấm điêu khắc, không nhúc nhích, ăn uống cũng không quản."
Lúc này, lại có người ở trong đám người hô: "Tiểu cô nương, mau trở về đi, chỗ này sẽ không thu ngươi đâu."
Tạ Du và Lý Nguyên chen qua đám đông, nhìn vào bên trong.
Đã thấy một thiếu nữ mặc hỏa phượng trường phục màu đen tôn quý, hai tay nàng chạm đất, đang duy trì tư thế dập đầu, phương hướng nàng ta cúi lạy chính là cổng sơn môn miếu Diêm Quân nương nương.
Trong tuyết nhỏ ào ào, búi tóc đoan trang của nàng ta đã chuyển sang màu trắng.
Lý Nguyên liếc mắt thấy số liệu trên đầu nàng: 8-9.
Nói cách khác, đây là một người bình thường.
Người bình thường vào mùa đông quỳ bảy ngày bảy đêm, còn không ăn không uống, đây là cách cái chết không xa a.
Tạ Du lại rất tức giận, thì thầm bên tai Lý Nguyên: "Loạn thần tặc tử."
Lý Nguyên không nói gì, lại dẫn Tạ Du chơi một lát rồi về nhà.
Trời vẫn rơi tuyết nhỏ....
Rạng sáng, ít người.
Thần miếu dần dần yên tĩnh.
Con gái nhỏ của Sở vương bỏ lại vẫn quỳ gối trước thần miếu, toàn thân nàng ta đã mất đi tri giác, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm tảng đá lạnh lẽo cứng ngắc trước mặt.
Đột nhiên, nàng ta cảm thấy có cái gì đó rơi xuống vai mình.
Nàng ta vẫn không nhúc nhích.
Bên tai lại truyền đến tiếng cạc cạc không giống tiếng người.
"Đã chết rồi sao?"
"Không có."
"Tên là cái gì?"
"Hạng Nhan."
Quạ đen nhỏ đứng trên vai Vương nữ tên Hạng Nhan, hô: "Đứng lên."
Nhìn thấy nàng ta bất động, lại nói: "Cái chết của ngươi chỉ làm nương nương tức giận, nương nương sẽ giận chó đánh mèo lên đầu Sở Vương, đây là điều ngươi muốn nhìn thấy sao?"
Rắc rắc
Rắc...
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Thanh âm cứng nhắc máy móc truyền đến.
Hạng Nhan muốn đứng dậy, nhưng mới vừa động đậy thì phát hiện mình đã hoàn toàn mất khống chế, giống như chiếc đồng hồ thêu cũ đang phát ra động tĩnh sắp hỏng do lò xo bị vặn.
"Muốn chết vì cha ngươi như vậy sao?" Con quạ nhỏ líu lo.
Hạng Nhan trầm mặc.
"Xem ra không phải." Quạ đen nhỏ xảo trá nói.
Hạng Nhan cũng không cãi lại.
"Thật muốn gặp nương nương, dưỡng tốt thân thể, ta dẫn ngươi đi gặp nha.
Chỉ có điều... Một khi nhìn thấy nương nương, tất cả quá khứ của ngươi, tất cả mục đích đều không thể giấu được nữa."
Quạ đen nhỏ dừng lại, nói: "Đã như vậy, ngươi còn gặp không?
Hơn nữa, cho dù ngươi thông qua cửa ải, ở lại đây hầu hạ nương nương, nương nương cũng không có khả năng bị cuốn vào tranh chấp của các ngươi.
Cùng lắm là để cho ngươi rời xa chiến loạn, chờ đến ngày nào đó, cho dù là nước Sở bị diệt, ngươi cũng sẽ không có việc gì."
Hạng Nhan:...
Quạ đen nhỏ cạc cạc hỏi: "Bây giờ, có quyết định chưa?"
"Ta muốn gặp nương nương." Hạng Nhan khàn giọng, nàng ta duy trì tư thế quỳ gối, thân thể cứng ngắc.
Mỏ nhọn của quạ đen nhỏ đột nhiên kẹp lấy một mảnh lá cây bay tới trong gió xa xa, nhẹ nhàng phun lên người Vương nữ.
Chiếc lá kia giống như lá cây hòe già, nhưng đối với Vương nữ mà nói, cái lá cây này lại là một ngọn lửa ấm áp.
Thân thể của nàng đang nhanh chóng tan băng, nhanh chóng khôi phục.
Nàng ta mềm nhũn ngã xuống đất, lúc này mới ngẩng đầu nhìn bên cạnh, phát hiện người nói chuyện với mình dĩ nhiên là một con quạ đen nhỏ.
Nàng ta cung kính bái nói: "Tạ Thần Nha nương nương."
Nương nương?
Quạ đen nhỏ ngạc nhiên, sau đó vỗ đôi cánh đen kịt, phành phạch bay lên trời cao, biến mất không thấy gì nữa.