← Quay lại trang sách

Chương 690 Thường ngày huyện nhỏ, Nhân Hồn tứ phẩm, lực lượng hoàn toàn mới (3)

Tiểu Du chớp chớp mắt, nói: "Ai, ai, chàng ăn chậm một chút, để lại cho thiếp a!"

Nàng nhớ tới Nhị tỷ của mình ở trong thâm cung.

Người phụ nữ quyền khuynh thiên hạ, cuộc sống... Thật sự vui vẻ sao?

Nàng có thể giống như chính mình bây giờ hay không, không kiêng nể gì như vậy, không để ý tác phong đi tranh đồ ăn với người trong lòng, ăn xong còn nghĩ có muốn đi chợ đêm dạo cái gì không?

"Tiểu Du Nhi, ta đi vệ sinh một chút." Lý Nguyên bỗng đứng dậy.

"A, mau trở về."

Tiểu Du Nhi đáp lời.

Một lát sau, Lý Nguyên trở về, trong tay hắn mang theo hai vò rượu, sau đó nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh Tiểu Du Nhi, nói: "Nương tử, ta thấy nàng thích uống rượu Xuân Mộng, liền cố ý đi lấy hai vò."

Xa xa, thiếu niên vừa mới chê cười vui mừng không thôi.

Nhưng một khắc sau, Lý Nguyên vỗ nhẹ lớp bùn niêm phong, hương thơm rượu Xuân Mộng nồng đậm thấm vào lòng người tỏa ra.

Loại hương thơm này, chính là hương thơm đặc biệt của giấc mộng mùa xuân, tràn ngập khắp nơi, trong nháy mắt khiến cho thần sắc của những người đang chê cười đều trở nên cứng đờ.

Những người này đều trừng to mắt, há hốc mồm, miệng mở lớn đến mức có thể nhét xuống toàn bộ trứng ngỗng.

Mà trong những người này cũng bao gồm cả Tiểu Du Nhi.

"Thật sự là Xuân Mộng?"

Tiểu Du Nhi lắp bắp hỏi.

Lý Nguyên nói: "May mắn gặp được một vị lão bằng hữu, lão bằng hữu nói y giấu giếm được một ít Xuân Mộng, liền tặng hai vò. Uống đi."

Nói xong, hắn bắt đầu rót rượu.

Mà trong tửu lâu này không thiếu quyền quý, mấy người quyền quý lập tức như ong vỡ tổ chạy xuống, người này tìm Trương Tam, người kia tìm Lý Tứ, người nào cũng hỏi "Dựa vào cái gì chúng ta không có".

Nhưng mà, tất cả đáp án bọn họ nhận được đều là... Rượu là ông chủ mời, nên muốn thì hãy tìm ông chủ đi.

Nhưng ông chủ là ai?

Mấy người quyền quý biết, đó là Phán Quan Ti Bạch Vô Thường, ai có thể tìm vị đại gia kia?

Bạch Vô Thường chính là đại tướng dưới trướng Diêm Quân nương nương.

Y muốn mời người uống hai vò rượu, đó cũng là trường hợp đặc biệt.

Mọi người bất đắc dĩ lùi lại.

Tiểu Du Nhi vui vẻ uống rượu, vui vẻ hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người bên ngoài, rồi lặng lẽ hỏi: "Tướng công, chàng quen biết Bạch Vô Thường sao?"

Lý Nguyên gật đầu: "Có một chút giao tình, vừa vặn đổi hai vò rượu."

Tiểu Du Nhi lại nói: "Có khi nào sẽ lãng phí không?"

Lý Nguyên lắc đầu, dịu dàng nói: "Nàng vui vẻ là được rồi."

Hai người đang nói chuyện, cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân "đát đát", chỉ chốc lát sau, một người trung niên mặc cẩm y, hơi mập mạp khuôn mặt tươi cười chạy đến bàn Lý Nguyên, sau đó từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bài chế tác tinh xảo đưa ra: "Tại hạ là Tiết Tiến Bảo - chưởng quỹ tửu lâu Hành Vu, đây là thẻ khách quý của quán, sau này chỉ cần giữ thẻ này, liền có thể ra vào tửu lâu bất cứ lúc nào, không cần xếp hàng bên ngoài.

Nếu muốn uống rượu Xuân Mộng, chỉ cần ra lệnh một tiếng, liền có tiểu nhị chuyên môn mang tới cho ngài từ phường rượu.

Thẻ này không chỉ nơi này có thể dùng được, mà là đi tất cả sản nghiệp của tửu lâu Hành Vu bên ngoài, bao gồm trà lâu, tửu lâu, tất cả đều có thể dùng.

Lệnh bài này, tổng cộng chỉ có ba cái, Du phu nhân ngài là cái thứ nhất."

Tạ Du ngạc nhiên nhìn lệnh bài kia, trong lúc nhất thời cũng quên luôn nhận lệnh bài.

Mà ánh mắt những người khách xung quanh gần như xanh biếc.

Tiết Tiến Bảo cung kính hành lễ, sau đó xoay người rời đi.

Tạ Du giống như đang nằm mơ lấy đi lệnh bài, khẽ lật một cái. Thế mà lại nhìn thấy ba chữ "Du phu nhân" được khắc bằng chữ cổ ở mặt sau lệnh bài.

Lý Nguyên cười khổ nói: "Không ngờ rằng vị kia lại cho ta một nhân tình như vậy. Tiểu Du Nhi, nàng hãy nhận lấy đi."

Tạ Du nhìn bốn phía, lại nhìn thấy thiếu niên thiếu nữ vừa mới chê cười nàng, bỗng nhiên giơ tay lên quơ quơ, khuôn mặt xinh đẹp giương lên, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Sau một hồi lâu.

Tạ Du tận hứng vừa vui vẻ rời đi.

Trên lầu các, Tiết Tiến Bảo nhìn bóng người đã đi xa, lau mồ hôi hột trên trán, nhìn về phía người đàn ông cao gầy mặc áo trắng bên cạnh, nói khẽ: "Bạch gia, hắn... hắn là ai? Làm phiền ngài đặc biệt tới đây?"

Bạch Vô Thường thản nhiên nói: "Bằng hữu."

Tiết Tiến Bảo gật gật đầu.

Nhưng gã vẫn biết Bạch gia công chính nghiêm minh, cho dù là bằng hữu cũng căn bản không có khả năng mở cửa sau.

Gã chỉ có thể đem bộ dáng cặp đôi kia nhớ kỹ, sau đó ở trong lòng càng nâng lên cao hơn, mà không dám có chút buông lỏng nào.

Một lát sau.

Bạch Vô Thường rời đi.

Y đi ở trong bóng tối, đột nhiên một con quạ đáp xuống đầu tường bên cạnh hắn.

Bạch Vô Thường dừng bước, cung kính nói: "Thần Nha nương nương."

Cái xưng hô này từ sau khi Công chúa Sở Vương gọi qua liền lưu truyền ra ngoài, thậm chí có người suy đoán vị Thần Nha này chính là thiếu nữ nho nhã dưới bức tượng ngọc của Diêm Quân.

Quạ đen cạc cạc nói: "Rượu đưa ra ngoài rồi? Lệnh bài cũng cho hắn sao?"

Bạch Vô Thường nói: "Vâng.

Nhưng nương nương, người đàn ông kia rốt cuộc là ai?"

Quạ đen cười cạc cạc nói: "Bằng hữu của ngươi, giao tình vừa vặn đủ để đổi hai vò rượu và một lệnh bài."

Bạch Vô Thường như có điều suy nghĩ, trầm giọng nói: "Ta hiểu rồi."

Quạ đen vỗ cánh bay đi, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi, ngay lúc đó Bạch Vô Thường cũng ẩn nấp trong bóng tối. ...

Đêm đó, Tiểu Du Nhi đặc biệt vui vẻ, chăm chỉ ban thưởng Lý Nguyên một phen.

Vào ban đêm, nàng như con mèo nhỏ dán lên người nam nhân, lại không nhịn được nhớ tới Nhị tỷ ở Hoàng Đô, không biết vị Thái hậu kia đang làm cái gì vậy?...

"Mật báo, mời thái hậu xem qua!"

Thống lĩnh ám vệ áo đen đưa lá thư tới.

Cung nữ nhận lấy, vòng qua bình phong vàng tối dày nặng, đem lá thư chuyển cho nữ nhân phía sau.

Nữ nhân tiếp nhận thư, nhìn nhìn.

Mỗi chữ trong thư đều ám chỉ "Nam Man sắp xâm lược".

Nhưng Nam Man này là từ đâu tới, lại còn không có quá nhiều người biết được.

Trong mắt tất cả người Trung Nguyên, Vân Sơn đạo giống như Hoang Nam đạo, là một địa phương chưa từng khai hóa, nơi đó không có ruộng thịt, cũng không có bao nhiêu võ giả.

Man tử?

Man tử thì có thể thế nào?

Nếu bọn họ muốn tới, liền cho bọn họ kiến thức một phen thủ đoạn của Trung Thổ quân trận và cường giả.

Nhưng mà, trong mật thư Thái hậu tiếp nhận còn có tin tức từ chính địa phương này truyền đến "Vân Sơn đạo hiện giờ đã là Ngụy quốc".

Đó là thư Ngụy Vương cầu viện hai nước Hàn và Sở.

Trong thư chỉ nói một điều.

Ba mươi hai năm trước, Băng Man xâm lấn, nhân số không nhiều, nhưng người người lại là lục phẩm.

Chỉ tiếc Băng Man chưa ra khỏi Kiếm Sơn, thậm chí lần xâm lược trước cũng chỉ ở phía tây Kiếm Sơn, mà không phải phía đông chỗ của Tiết độ sứ.

Ngụy Vương cũng không biết tình huống hiện giờ của Nam Man là như thế nào, bởi vì phía tây Kiếm Sơn đã hoàn toàn nằm trong khống chế của Đường Môn.

"Đi xuống trước đi."

Thái hậu nhận thư, không ra chỉ thị.

Chỉ là, móng tay sắc bén của nàng hơi vểnh lên, con ngươi thâm trầm, không biết đang suy tư cái gì.