Chương 720 Âm Đồng Quỷ Triều rợp trời, Nhân Hoàng bất quá chỉ là quân cờ (3)
Thần Nha nương nương, người biết nói!"
Đôi mắt đẹp của Tạ Du trừng lớn, khiếp sợ nhìn xuống.
"Đúng vậy." Quạ đen nhỏ kêu cạc cạc.
Lý Nguyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng dậy, quay đầu lại nhìn, thấy nương tử nhà mình đang nói chuyện vui vẻ với quạ đen nhỏ, hắn liền khép cửa bước đi.
Mấy ngày sau.
Dân chúng huyện Sơn Bảo mênh mông cuồn cuộn lui về phía nam.
Cũng may có Phán Quan Ti và uy vọng của Thần Nha nương nương.
Dọc theo đường đi, từng trận gió lạnh thổi qua.
Phía trên bầu trời tựa như có một đám sương mù không thể lau dọn sạch sẽ, giấu mặt trời, che phủ bầu trời.
Trời đất âm u, đè ép lòng người.
Cường giả lục phẩm trong Phán Quan Ti đều đến từ Vấn Đao Cung, mà dọc theo đường đi, cường giả lục phẩm lại đảm nhiệm hộ vệ, hai người kết đội, đi ở bên ngoài hàng ngũ dân chúng, từng người cảnh giác dị thường, tức thời giải quyết quỷ phó từ bên đường thoát ra.
Triệu Thuần Tâm cũng ở trong số những người này.
Nàng ta đi một đoạn rất xa, suy nghĩ cũng bay xa.
Mấy năm nay, nàng ta âm thầm nhìn thấy một người thần bí đến Vấn Đao Cung "giúp đệ tử lục phẩm giải điên" nhiều lần, mà thấy được càng nhiều, trong lòng nàng ta càng khẳng định — nàng ta biết người thần bí kia, nhưng nàng ta không cách nào nói ra tên.
Có lẽ toàn bộ công pháp của Vấn Đao Cung 'Bá Đao, Tuyệt Đao, Yêu Đao' này chính là do vị kia sáng tạo ra.
Chính vì là chính hắn sáng tạo, cho nên mới tồn tại rất nhiều tai hại.
Mặc dù là tai hại, nhưng đây cũng là tạo phúc võ giả.
Ít nhất, hắn cho võ giả một con đường tăng lên, tăng thêm trăm năm thọ nguyên.
"Ôi."
Đột nhiên, bên cạnh Triệu Thuần truyền đến tiếng động.
Thân hình nàng ta nhoáng một cái, đỡ lấy một bà lão tóc trắng ngã sấp xuống.
Bà lão sắc mặt tái nhợt, gấp rút lên đường và hoàn cảnh ác liệt làm cho thọ nguyên của bà lão đang nhanh chóng trôi đi.
Triệu Thuần Tâm vẫy tay, lập tức có đệ tử bình thường của Vấn Đao Cung dẫn đại phu đến, hai người đầu tiên là cung kính nói một tiếng "Triệu cung chủ", sau đó bắt đầu kiểm tra bà lão kia.
Chỉ chốc lát sau, bà lão liền lần nữa đứng dậy.
Nhưng đệ tử kia lại tiến gần bên tai Triệu Thuần nhẹ giọng nói: "Đại phu nói, bà ấy không sống đến nơi tị nạn, bà ấy... quá già rồi, không chịu nổi giày vò."
Triệu Thuần Tâm thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng cảm khái: không biết trong đội ngũ này phải chết bao nhiêu người đây.
Thế nhưng cho dù không có người chết thì còn có thể sống bao lâu đây?
Rốt cuộc thế đạo này sẽ biến thành như thế nào?
"Tướng công của ta đâu? Tướng công của ta đâu?"
Trong xe ngựa, tiểu Du Nhi lo lắng nhìn xung quanh, thỉnh thoảng vén rèm lên nhìn ngoài cửa sổ, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, hỏi liên tục.
Nhưng ở bên cạnh, Tạ Vi ngoài cách bẻ đề tài thì không giải thích được gì cả.
Trên thực tế, nàng ta cũng đang lo lắng.
Lúc này, hàng dài đội ngũ tị nạn này nhìn như gian khổ, thủ vệ xung quanh nhìn như cần đề phòng quỷ phó các nơi, nhưng kỳ thật cũng không tính là gì, bởi vì nguy hiểm thật sự không ở bên cạnh các nàng, mà ở trên thân nam nhân kia.
Ban đầu, Tạ Vi cho rằng nam nhân kia là hạng người vô tình tâm địa ác độc, đa mưu túc trí, nhưng bây giờ nàng ta đã thay đổi cách nhìn.
Ngoại trừ lần tuyết ấm kia, còn có thời gian sau này.
Nam nhân kia chạy khắp, một mình ngăn cản quỷ triều?
Tạ Vi đang nghĩ ngợi, bên kia đỉnh núi xa xa chợt xuất hiện hồng quang ngút trời, tiếng kêu chói tai quái dị theo đó vang lên, tiếng nổ kinh khủng như tiếng quỷ thú gầm gừ, khiến toàn bộ người trong đội ngũ đều dừng bước.
Mơ hồ, bọn họ nhìn thấy ở chỗ cao kia, một đứa bé chân đạp hỏa cầu, thân quấn hồng lăng bị vạn quỷ quấn quanh thân, từng khuôn mặt quỷ dán ở trên màng giới vô hình cách đó không xa.
Mà màng giới đó lại cấu thành một bức tường.
Bức tường này cứng rắn ngăn cản càng lúc càng nhiều mặt quỷ kia, khiến cho những mặt quỷ kia không đến mức rớt khỏi đỉnh núi.
Đám người nhát gan đã bị dọa đến mức không kiểm soát được, còn có người té ngã xuống đất kêu "Ahh".
Cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng có thể thấy được, nếu như quỷ triều kia xông xuống, ít nhất mấy chục vạn người ở đây cũng sẽ chết mất một nửa.
Nửa còn lại không chết kia cũng chỉ là không chết trong đợt này, đợt tiếp theo vạn nhất bị cuốn vào quỷ triều, cũng sẽ lập tức tử vong.
Không ít người sợ hãi đến cực hạn ngược lại hưng phấn đứng lên, từng người hô hào "Hồng Hài Nhi Chân Quân, Hồng Hài Nhi Chân Quân", đây là danh hào bọn hắn đặt cho vị "Đại năng" này.
Càng nhiều người, sau khi sợ hãi thì càng tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng vượt qua.
Mà sau khi toàn bộ những người này đi qua, bức tường màu đỏ kia mới đột nhiên rút lui, quỷ triều ầm ầm tựa như đê đập xả lũ, chen chúc xuống, đập vào giữa con sóng dữ ùn ùn kéo đến đường núi.
Trên bầu trời, dù là Lý Nguyên cũng cảm thấy khá mệt mỏi, hắn nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, tiếp tục đi tới nơi có quỷ triều tiếp theo.
Đương nhiên, người khổ công này cũng không chỉ có một mình Lý Nguyên.
Bốn Thụ mỗ mỗ cũng đang bận bịu khắp nơi.
Giờ phút này, trong xe ngựa, Tạ Du bắt được dị sắc chợt lóe trong mắt Tạ Vi lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, tỷ muội ở chung hồi lâu, Tạ Du nhìn ra sự tự hào cùng với lo lắng trong thần sắc của Tạ Vi, liền đột nhiên hỏi: "Đã lúc này rồi, tỷ phu đâu?"
Tạ Vi nói: "Chàng hẳn là ở đâu đó ta không biết, đang giải quyết quỷ triều chăng? Ta cũng không rõ lắm."
Tạ Du nhẹ giọng nói: "Khi nào thì cho muội gặp tỷ phu.
Cô Thành là làm việc cho Diêm Quân nương nương, vậy tự nhiên cũng nhận ra hắn, có phải hay không?"
Tạ Vi sững sờ, nhẹ nhàng cười nói: "Tỷ phu của muội không chỉ có một nữ nhân là ta đâu, dù sao huynh ấy cũng phải chạy ra bên ngoài chứ."
Tạ Du thầm nói: "Đây không phải giống như Cô Thành nhà chúng ta sao?"
Tạ Vi:...
Nàng ta cười ha ha, che giấu sự kinh hoảng.
Nửa tháng sau, đại đội hơn mười vạn người của huyện Sơn Bảo mới đến một nơi hoang nguyên phía nam Sơn Bảo.
Ba phương hướng đông tây bắc cơ bản là không có quỷ triều.
Nhưng phía nam lại không tránh được.
Lý Nguyên và Tiểu Thánh lần nữa hóa thành đê đập ngăn cản quỷ triều phía nam.
Mà hơn vạn cường giả lục phẩm Vấn Đao Cung lại hóa thành con đê thứ hai.
Tuyết lớn ào ào rơi xuống. Qua một đêm, không biết bao nhiêu người yếu ớt đã bị đông cứng.
Mà đây chẳng qua chỉ là một góc băng sơn của thiên hạ loạn thế mà thôi.