← Quay lại trang sách

Chương 723 Hạ màn! Thiên tử khoác vải lanh, Man Vương giơ rìu, mạnh nhất thời đại mới này (2)

Lý Nguyên lập tức biết đây là "nữ nhi nhà mình trong hình thái Thụ mỗ mỗ", bèn mỉm cười nhéo rễ cây kia, nói: "Chuyện sớm hay muộn, cũng không có gì."

Rồi hắn lại nói: "Bây giờ cha không thể đi đến rất nhiều nơi, tin tức bên ngoài chỉ có thể nhờ vào con."

Rễ cây lại viết: Yên tâm đi, cha, con sẽ giúp người canh giữ tiền tuyến. Hiện giờ Man Vương đã nhận ra không đúng, đệ ấy đang sắp xếp lại binh lực, muốn một hơi đánh hạ Hàn quốc.

Lý Nguyên tiện tay lau đi những chữ kia, gật gật đầu, lại vỗ vỗ rễ cây.

Rễ cây "vèo" một cái liền rút về dưới mặt đất.

Cuối tháng 4.

Có tin nhắn từ Tiểu Thánh.

Thần Linh mộ địa đã nhận ra Trung Thổ không thích hợp, không ngừng thúc giục nó và Man Vương.

Lại nói tiếp, kỳ thật từ mười năm trước, lão nhân Thần Linh mộ địa kia cũng đã đem "Thiên Hồn đại trận" và "Liệt biến chi pháp ruộng thịt cấp thấp " dạy cho nó.

Đối với nó mà nói, Thiên Hồn đại trận cũng không khó.

Mà nói cho cùng,"Liệt biến chi pháp ruộng thịt cấp thấp" chính là vận dụng thêm một bước của "Thiên Hồn đại trận", pháp thuật này người bên ngoài cũng không dùng được, phải là Thiên Hồn tâm ý tương thông mới được.

Có lẽ cảm thấy áp lực cực lớn, có lẽ là vì sai sót không kẽ hở, mười năm trước, Mạnh Hạnh Tiên cũng bắt đầu toàn lực hợp tác cùng vị Nha mẫu là nó.

Từng cỗ quan tài được mai táng ở bên cạnh khô hỏa của Cửu Diễm thị tộc.

Mà trong thị tộc lại nổi lên từng căn đồ đằng.

Đồ đằng là song đồ đằng, một là quạ đen, một là sói bạc.

Cửu Diễm Man tộc, thậm chí cả Vân Sơn đạo đều cần tế bái đồ đằng này.

Mặc dù Vân Sơn đạo không có ruộng thịt tam phẩm, nhưng dương khí của khô hỏa tuyệt đối không dưới ruộng thịt tam phẩm.

Cửu Diễm thị tộc, chín ngọn khô hỏa, ba mươi sáu cỗ quan tài rất nhanh đã có thể nuôi ra ba mươi sáu Thiên Hồn Tiểu Thánh.

Ba mươi sáu Thiên Hồn Tiểu Thánh liên hợp thành Thiên Hồn đại trận để có thể hoàn thành "ruộng thịt phân liệt".

Mà sau hơn một năm, đám quạ đen nhỏ của nó đã thay đổi thân thể mới.

Tây Cực Vĩnh Dạ không có cây cối gì, cho nên thân thể mới của nó phần lớn là gió tuyết, nham thạch các loại.

Mà mười năm sau, ngay tại vài ngày trước, ba mươi sáu cái Thiên Hồn nhất cảnh Tiểu Thánh này từng cái thành công biến thành Thiên Hồn nhị cảnh, sau đó ở trong vòng vây của lang kỵ, trực tiếp đi về phía tiền tuyến.

Đồng thời Man Vương cũng hội tụ hai vạn đại quân song đầu lang kỵ, đây cơ hồ là lực lượng tinh nhuệ nhất của Tây Cực.

Tây Cực đã cảm nhận được áp lực từ Trung Thổ, cũng bị chèn ép đến không thể thở nổi trước "Quỷ Vực Đại Đồng" gần như đã hoàn thành.

Vì lẽ đó, bọn họ chuẩn bị toàn lực phát huy Âm Dương nhị kiếp rồi đẩy mạnh ra ngoài.

Lúc này Tiểu Thánh nói.

Lý Nguyên nghe vậy, nói: "Hiện tại tất cả quỷ vực trong thiên hạ đều đã rút trại lên đường, hướng về phía nơi cấm kỵ dung hợp kia, rất nhanh thiên hạ sẽ chỉ còn lại có ba cái đại quỷ vực.

Tây Cực đã không còn cách nào ngăn cản, kể cả con và Man Vương cũng không thể ngăn cản."

"Vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Thánh hỏi.

Lý Nguyên nói: "Cứ đợi thế này đi, đừng hy sinh không cần thiết, thời khắc mấu chốt thì cứu đệ đệ của con trở về."

"Hai vạn song đầu lang kỵ, thật sự rất cường đại, nếu con không kết trận, cũng sẽ bị miểu sát." Tiểu Thánh nói.

Lý Nguyên ngạc nhiên nói: "Vậy con đã học được Thiên Hồn đại trận?"

Tiểu Thánh tự hào nói: "Một ngày ngàn dặm!"

Lý Nguyên sờ sờ cánh chim của nó nói: "Đại thế đã tận, cất giấu thực lực đi."

"Tại sao đã tận rồi?" Tiểu Thánh vẫn chưa hiểu.

Lý Nguyên trầm giọng nói: "Quỷ vực Đại Đồng, Nhân Hoàng hiện thế.

Cái trước không phá được, cái sau... đánh không thắng."

"Vậy con có cần nói với Thần Linh mộ địa không?" Tiểu Thánh nói.

Lý Nguyên nói: "Không cần nói, có nói cũng vô dụng."

"Tại sao vậy?" Tiểu Thánh nói.

Lý Nguyên nói: "Tây Cực là nhân tố không ổn định, bị Nhân Hoàng diệt trừ cũng được, vì vậy không cần phải nói.

Thần Linh mộ địa sẽ không cam lòng, cho dù con nói, bọn họ vẫn sẽ liều mạng, bởi vì bọn họ sẽ không chấp nhận số phận, sẽ không để mặc tình thế đi theo hướng mà bọn họ không thể biết.

Bọn họ chưa từng gặp Nhân Hoàng, không biết sự khủng bố của Nhân Hoàng, cho nên nhất định sẽ cố chấp cho rằng hai vạn con song đầu lang kỵ có thể bắc thượng, giết xuyên Trung Nguyên, phá cổng Ngọc Kinh. Cho nên... nói cũng vô dụng.

Điều cha muốn con làm chính là bảo tồn thực lực, sau khi đại bại, mang đệ đệ con sống sót trở về."

Tiểu Thánh suy nghĩ thật lâu, mới hiểu được đại thế hiện tại.

Nhưng nó vẫn không phục nói: "Vậy thì không thể đi ám sát Nhân Hoàng?"

Lý Nguyên suy nghĩ một chút, Sở Vương chỉ có một đạo, cũng đã là 90 vạn chiến lực, mà thiếu niên Thiên tử kia đã chiếm năm đạo, thế là cười nói: "Giết không được, trên mảnh đất này đã không ai có thể giết y."

"Sao có thể chứ." Tiểu Thánh không phục: "Con cảm thấy con cũng rất lợi hại nha, tiểu Thiên tử kia cho dù bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ thì cũng không lợi hại bằng con."

Lý Nguyên cười ha ha vuốt đầu nó, nói: "Không phải tu luyện, là khí vận. Khí vận rơi vào trên người y, người như y là lưng đeo sứ mệnh lớn lao, con có mạnh hơn nữa cũng đánh không nổi."

Người khác không nhìn thấy số liệu, nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, cho nên người khác phải đánh một trận mới có thể biết được mạnh yếu, hắn lại vừa nhìn liền biết.

Năng lực này, thật đúng là hữu ích.

Tiểu Thánh tuy không phục, nhưng vẫn rất nghe lời cha.

Trong lòng nó không nhịn được thầm than một tiếng, chỉ cảm thấy cha thật sự là người ngoài cuộc tỉnh táo.

Hôm nay, không chỉ có nó, còn có Man tộc sĩ khí cao ngất, đều cảm thấy hai vạn con song đầu lang kỵ chắc chắn có thể càn quét Trung Nguyên.

Nhưng cha... đã đoán được Man tộc sẽ bại, hơn nữa đều an bài đường lui cho Man Vương.

Đầu tháng năm.

Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên trong một doanh trướng phía nam Sơn Bảo.

Ngay trong nháy mắt tiếng khóc vang lên, mặt trời tươi đẹp vốn đang chiếu cao chợt biến mất, sấm sét màu đỏ cuồn cuộn từ xa tụ tập, trong lòng đất của đại địa cũng đột nhiên sinh ra một cỗ hàn ý lạnh thấu xương.

Trời đất như những vòng xoáy.

Trời một chỗ, đất một chỗ.

Hai vòng xoáy đột nhiên xuất hiện.

Nhưng kỳ cảnh như thế này chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi lại biến mất không còn tung tích.

Sấm sét màu đỏ biến mất, đại địa cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Trước sau chỉ mấy hơi thở, rất nhiều người vừa mới la hét với thân hữu bên người "Đi ra xem", nhưng những người đó còn chưa kịp đi ra, dị tượng đã không thấy.

Tự nhiên sẽ không có người liên hệ dị tượng với đứa trẻ con mới sinh ra trong doanh trướng.

Lý Nguyên lại như có điều suy nghĩ, nhìn thoáng qua bầu trời, rồi thu hồi tầm mắt.

Hắn biết đứa bé này sẽ rất đặc biệt, dẫn tới dị tượng thiên địa cũng không có gì ngoài ý muốn, nhưng vì sao dị tượng xuất hiện rồi lại biến mất? Hắn bước nhanh về phía doanh trướng.

Trong doanh trướng truyền đến thanh âm "Là con gái".

Hắn lộ ra nụ cười, đi vào ôm lấy hài tử.

Đứa nhỏ đầy nếp nhăn, mắt không mở ra được, mà số liệu bên người thì bay lơ lửng "0", thoạt nhìn chỉ là đứa trẻ bình thường.

Lý Nguyên nhìn Tạ Du đang nằm trên giường.

Tạ Du uể oải, cũng đang nhìn hắn.