← Quay lại trang sách

Chương 731 Nhân Hoàng và Lý Nguyên (5)

Thiên tử ngẩng đầu, nhìn mẫu thân trước mặt, không hỏi lại vì sao mẫu hậu còn sống, cũng không lại hỏi chuyện của Lý Nguyên, mà nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nay người sống ở đây có tốt không?"

Tạ Vi âm thầm thở phào nhẹ nhõm nói: "Cũng khá tốt, chỉ là gánh nặng này cuối cùng vẫn giao cho bệ hạ.

Mà bệ hạ cũng đã trưởng thành đến một trình độ ta chưa từng nghĩ tới.

Ngài đã là Thần của mảnh đất này, là Nhân Hoàng của nhân tộc."

Thiên tử muốn nói lại thôi, ánh mắt cùng lời nói của mẫu thân cũng không khiến y kiêu ngạo, mà trong nháy mắt khiến y cảm nhận được khoảng cách cực lớn cùng cô đơn.

Chuyện y gánh vác, người ngoài cũng không biết.

Khi y dung hợp Cửu Đạo, lại đánh lui Man Vương, một khắc kia y đã thấy rõ một ít tương lai.

Mà trong quà tặng của Long Mạch cũng còn sót lại một ít tin tức.

Những tin tức cùng tương lai này, để cho y cảm thấy vận mệnh của mình có lẽ cũng sẽ không huy hoàng lừng lẫy như trong mắt người khác.

Trong đầu y đột nhiên hiện ra ánh mắt rất nhiều năm trước, tất cả mọi người ghét bỏ, những thanh âm xì xào bàn tán y nghe thấy rõ ràng, mỗi một cái đều đang nói về chữ "hài tử xấu xí, thật xấu."

Cho dù đến gần y, cũng lạnh như băng, mặt cười giả tạo cùng mất tự nhiên.

Chỉ có một người.

Bắt đầu từ khi y có sức sống thì chỉ có một người thật sự trả giá thật lòng với y, cũng chỉ có người kia mới dùng bốn chữ vào lúc y đau đớn nhất để giúp y vượt qua những năm tháng ấy, và đi tới thời khắc này.

Y nhớ tới ngày đó ở loạn quân vây công điện Long Ngâm, y hỏi ra câu kia.

"Cánh diều này, là thật hay giả?"

"Thật."

Đột nhiên, Thiên tử lộ ra nụ cười, khuôn mặt y mặc dù xấu xí, nhưng khóe môi lại nhu hòa, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng ôn hòa.

Tạ Vi giả vờ tùy ý hỏi: "Bệ hạ, ngài nghĩ đến chuyện gì mà vui thế?"

Cơ Hộ nói: "Nếu mẫu hậu thấy vui vẻ, vậy Cô coi như chưa từng gặp mẫu thân."

Y cúi đầu, hơi trầm ngâm, lại đột nhiên nói ra một câu: "Thế lực phía nam, Cô không thu."

Dứt lời, cũng không đợi Tạ Vi hỏi lại, liền đứng dậy, cúi người thật sâu với người phụ nữ trước mặt, sau đó xoay người biến mất.

Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh.

Nói không thu là không thu.

Vấn Đao Cung và Phán Quan Ti vốn còn kinh sợ đột nhiên được đặc xá.

Không ai dám tin tưởng.

Bởi vì bất luận xảy ra chuyện gì, Thiên tử cũng tuyệt đối không nên thu tay vào lúc này.

Nhưng Thiên tử uy vọng như thế, quyền lực như thế, sự tình y quyết định, lại có ai có thể nói này nói nọ đây?

Tám ngàn Phi Hùng quân rút đi, Hạc Tự mờ mịt cùng nhau rút đi.

Huyện Sơn Bảo lại khôi phục bình yên, mà nơi này nhất định sẽ trở thành nơi tị nạn của càng nhiều thế lực giang hồ.

Hạc Tự thật sự nhịn không được, mở miệng nói: "Bệ hạ, ngài biết ngài hôm nay buông tha Vấn Đao Cung sẽ mang đến cái gì sao."

Ả còn chưa dứt lời, đã bị Thiên tử trực tiếp nắm cằm, lại ngả ngớn hơi nhấc lên.

Ánh mắt Thiên tử quan sát trên người ả, dao động, sau đó lại tùy ý buông tay ra.

Hạc Tự hai gò má đỏ lên, không nhiều lời nữa, yên lặng khiêng long đạo, tiếp tục đi theo phía sau y....

Tuyết mùa đông rơi hết, chồi xanh mùa xuân lại mọc.

Tháng ba, chính là lúc rượu Tam Xuân mới được đưa ra thị trường.

Dân chúng huyện Sơn Bảo cuối cùng vẫn dựa vào Thiên tử đến lần trước, toàn bộ chuyển về trong huyện.

Quỷ Ngục như ngưng đọng lại, toàn bộ hiện ra một quả trứng đen cực lớn.

Mà chuyện quỷ triều cũng đã xảy ra vào năm trước.

Trong thời loạn thế, người ta luôn dễ quên và ôm lấy may mắn.

Mà bọn họ dựa vào chính là mua say.

Dưới tửu lâu, hàng dài vẫn như cũ, hồng trần ồn ào.

Một nam tử mặc cẩm y, khuôn mặt hơi xám đang đi tới trước tửu lâu, y nhìn hàng dài tửu lâu Hành Vu tràn đầy, sắc mặt cứng ngắc xếp hàng.

Chỉ tiếc, việc làm ăn của tửu lâu Hành Vu lại tốt như vậy.

Y xếp hàng, trong mắt lại hiện lên tia thấp thỏm cùng khẩn trương mịt mờ.

Rốt cục, sau khi xếp hàng nửa canh giờ, y tiến vào tửu lâu.

Tiểu nhị tiến lên, cười nói: "Khách quan lạ mặt, sợ là người mới tới? Bất quá ngài hôm nay tới thật trùng hợp, tiểu điếm hôm nay rượu Tam Xuân vừa mới lên, ngài có muốn một bình hay không?"

Cẩm y nam tử không nói gì, chỉ quét mắt nhìn bốn phía.

Tiểu nhị "hiểu ý", vội nói: "Khách quan, ngài ngồi xuống trước, chỉ là tiểu điếm đầy khách, bên này còn có chỗ trống."

Tiểu nhị chạy tới, lau lau cái bàn, lại nhìn về phía nam nhân bàn bên kia, nói: "Đại gia, trong tiệm nhiều người, ngài ghép bàn đi?"

Nam nhân bàn bên kia trông bình thường không có gì đặc biệt.

Nam nhân này nhẹ nhàng gật đầu.

Tiểu nhị lại nhìn về phía cẩm y nam tử.

Cẩm y nam tử cũng gật đầu.

Tiểu nhị như trút được gánh nặng, sau đó hỏi: "Khách quan, ngài muốn..."

Cẩm y nam tử giơ tay.

Tiểu nhị lập tức ngừng nói, một loại cảm giác sợ hãi cùng kính sợ khó có thể nói thành lời nổi lên trong lòng hắn ta, nhất cử nhất động của cẩm y nam tử này tựa như ẩn chứa uy năng từ trên trời rơi xuống, làm cho lòng người run sợ, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám phát ra.

"Giống hắn."

Cẩm y nam tử chỉ chỉ đối diện.

Tiểu nhị như trút được gánh nặng quanh co nói: "Được được..."

Cổ hắn ta như bị kẹp, ngay cả một chữ "rồi" cũng không nói nên lời.

Tiểu nhị vội vàng xoay người đi lấy rượu.

Chẳng bao lâu, tiểu nhị đã lấy ra một bình "rượu Xuân Mộng" được cung ứng số lượng có hạn.

Sau đó hắn ta nhìn hai người uống xong một bình, lại tiếp tục thêm rượu, nói muốn thêm sáu vò nữa.

Trong lòng tiểu nhị âm thầm cười lạnh, muốn cự tuyệt, nhưng hắn ta không thể cự tuyệt, bởi vì sáu vò "rượu Xuân Mộng" đã được chưởng quỹ đích thân đưa đến bên cạnh bàn kia.

Hai bên bàn rượu, hai nam nhân không nói một lời, yên lặng uống rượu, sau khi mỗi người uống xong ba vò, nam nhân bình thường kia đột nhiên đứng dậy, để lại tiền rồi liền rời đi.

Cẩm y nam tử khe khẽ thở dài, ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười tự giễu.

Nhưng đột nhiên, trong lòng y có cảm giác lạ, mãnh liệt cúi đầu, chỉ thấy ly rượu đối diện vẩy ra bàn giọt rượu vậy mà đang động đậy, bên trái hình thành bốn chữ "tự cường bất tức", mà bên phải thì là hình thành "hậu đức tái vật".

"Tự cường..."

"Hậu đức tái vật..."

Cẩm y nam tử ngưng mắt thật lâu, đột nhiên nhắm chặt hai mắt, nước mắt nóng hổi từ hai gò má chảy xuống.

Giờ khắc này, trái tim đang đau đớn cô độc trong loạn thế của y bỗng bình tĩnh trở lại.