Chương 740 Đao vô địch thủ, Man Vương chung khúc (1)
Không ai biết Đế tinh, Dị tinh rốt cuộc là gì.
Là đáp án Hạ Xa nói cho Cơ Hộ thì nhất định đúng sao?
Quân vương đời cuối của Hạ triều đối với người bình thường mà nói, quả thật là cao cao tại thượng, đối với bản thân mà nói, cũng là nhân kiệt không thể nghi ngờ.
Chẳng qua với trời vẫn chỉ là một con kiến mà thôi.
Con sâu cái kiến, biết cái rắm.
Nhưng có thể xác định, Long Mạch có liên hệ với Đế tinh, cứ như vậy lúc này Quỷ hồ cũng có liên hệ với một Dị tinh.
Mà cướp đoạt thọ nguyên, cướp đoạt ký ức và lực lượng tựa hồ chính là năng lực của Quỷ hồ này.
Quỷ hồ đã biến thành Hoàng Tuyền.
Trên Hoàng Tuyền, quan tài xa hoa quỷ dị kia gần Quỷ Điện, nắp quan tài hơi mở ra một chút, bàn tay ngọc đuổi hồn đoạt mệnh, chộp vào tay Phượng Nhi trước mặt Diêm Quân.
Phượng Nhi đã đi theo Diêm Quân từ lâu, sớm đã trở nên mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng dù nàng ta có mạnh hơn, cũng không thể chống cự lại một trảo này?
Một trảo này, Diêm Quân nương nương liền biến sắc, bởi vì cô cảm thấy liên hệ giữa cô và Phượng Nhi đang biến mất rất nhanh.
Cô có thể dùng lý trí người sống chưởng quản Quỷ vực, nguyên nhân chính là do Phượng Nhi.
Nếu Phượng Nhi biến mất, cô sẽ như thế nào?
Nhưng giờ phút này, cô đã không thể làm gì.
Bởi vì vào giờ khắc này, duy nhất có thể chiếu cố đến cô chỉ còn lại Phượng Nhi.
Bảy đại cấm kỵ dung hợp thành ba, trong đó mạnh nhất là Quỷ hồ dung hợp với Quỷ Sơn và Liễm Y Trai.
Mà cô tuy đã dung hợp thành công với Cực Lạc Viên, nhưng những ác quỷ của Cực Lạc Viên cộng thêm heo của cô, tiểu cô nương tiệm hoa, quỷ băng áo xanh và đủ loại ác quỷ khác, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chống cự lại sự xâm lấn của đối phương, nếu không phải bên kia vẫn còn sự kiềm chế do quán trọ Bắc Phong và Quỷ thị dung hợp, e là cô đã sớm thua rồi.
Bây giờ, sự cân bằng đã đạt được ở các nơi, rơi vào trong một sự dung hợp cổ quái dài dằng dặc.
Duy chỉ còn lại khác biệt là cô, cùng với chiếc quan tài từ xa đến.
Đây là Vương đối Vương sao?
Cũng không phải.
Diêm Quân chẳng qua chỉ là một người đang giãy giụa trong dòng xoáy.
Nhưng đứng phía sau Quỷ hồ lại có thể là người đánh cờ chân chính.
Chẳng qua chỉ là một quân cờ, bị người đánh cờ bắt vào tay mà thôi.
Thắng bại? Ngay từ đầu đã không có.
Bởi vì người thắng chỉ có thể là Quỷ hồ.
Quả nhiên cảm giác liên hệ giữa Diêm Quân nương nương và Phượng Nhi đang nhanh chóng biến mất.
Cả người Phượng Nhi đã vặn vẹo, trong nháy mắt tiếp theo liền "vèo" một tiếng bị kéo vào trong quan tài hoàn toàn biến mất.
Mà liên hệ giữa Diêm Quân nương nương và Phượng Nhi cũng biến mất cùng một lúc.
Vô số ý niệm hỗn loạn trong đầu Diêm Quân vang lên, tựa như từng bàn tay quỷ vốn bị trấn áp đã mất đi phong ấn, nhao nhao từ trong bóng tối ló ra, sau đó lôi kéo Diêm Quân, muốn kéo cô vào vực sâu.
Nếu như chờ thêm một lúc nữa, chỉ sợ nhân tính của Diêm Quân sẽ hoàn toàn biến mất.
Tuy nhiên, ác quỷ trong quan tài cũng không chờ Diêm Quân trở thành ác quỷ.
Nguyên nhân rất đơn giản, mục đích của nó không phải xóa bỏ nhân tính của Diêm Quân, mà là dung hợp Diêm Quân.
Mà một Diêm Quân đang ở trong trạng thái hỗn loạn sẽ dễ đối phó hơn nhiều so với Diêm Quân đã hóa thành ác quỷ.
Cho nên, năm ngón tay thon dài tựa như bạch ngọc kia sau khi giải quyết Phượng Nhi, lại lần nữa nhanh chóng chộp về phía Diêm Quân đang trong hỗn loạn.
Năm ngón tay càng lúc càng lớn, càng ngày hẹp dài, hoàn toàn chiếm lấy tầm mắt cùng cảm giác của Diêm Quân.
Chát!
Lần này năm ngón tay đã thực sự bắt được.
Diêm Quân bị kéo,"vèo" một tiếng tiến vào quan tài kia.
Nắp quan tài chậm rãi khép lại, khe nứt đen kịt như vực sâu kia biến mất không còn tăm tích.
Mà quan tài thì lại tiếp tục dập dờn trên Hoàng Tuyền.
Trong bóng tối, có lẽ vì "lấy độc trị độc", Diêm nương tử có chút tỉnh táo lại, chợt cảm thấy có một nữ quỷ kinh khủng đang đè ở trên người nàng.
Nhưng nữ quỷ kia lại tuyệt đối không phải Phượng Nhi.
Mà cô lại có thể cảm nhận được một tia khí tức của Phượng Nhi trên người nữ quỷ này.
Diêm nương tử hiểu rằng, Phượng Nhi đã trở thành một phần của nữ quỷ này.
Mà rất nhanh, cô cũng sẽ trở thành một bộ phận khác.
Ký ức của cô, lực lượng của cô biến mất rất nhanh.
"Lý Nguyên!"
"Tiểu Thánh!"
"Lý Nguyên!"
"Tiểu Thánh!"
Cô gào thét tuyệt vọng trong lòng, nhưng dù vậy, ngay cả hai cái tên này cũng nhanh chóng trở nên mơ hồ.
"Lê Viên!"
"Viên!"
"Ngọc!"
"Nhất!"
"..."
"..."
Diêm nương tử hoàn toàn trầm luân, ngay cả bản thân mình cũng sắp hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Hết thảy mọi thứ của cô đều bị nữ quỷ kia cướp đoạt.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên quan tài xa hoa trên Hoàng Tuyền chấn động kịch liệt.
Sau khi chấn động, trên Hoàng Tuyền càng lúc càng kịch liệt, kịch liệt đến mức Hoàng Tuyền nặng nề cuộn lên tứ phía như một cơn sóng thần, những con ác quỷ không thể tả xiết cùng với dòng nước đục màu vàng lao lên không trung biến thành một bức tường nước, rồi trùng điệp rơi xuống.
Toàn bộ Hoàng Tuyền bắt đầu xao động, quỷ điếm xa xa cũng đột nhiên bắt đầu rung chuyển, những viên ngói đen rào rào rơi xuống, lạch cạch lạch cạch vỡ nát.
Núi băng vỡ nát, cối giã tan rã, đao kiếm thiết thụ cũng khô héo, đóa hoa màu đỏ diễm lệ héo rũ, phần mộ khắp núi nhao nhao thu lại, hết thảy đều đang phát sinh một loại biến hóa không thể tưởng tượng.
Trong quan tài, bàn tay đang cướp đoạt tất cả mọi thứ của Diêm Quân cũng đột nhiên trở nên cứng ngắc, giống như là đang điên cuồng cướp đoạt tất cả gặp phải vật không thể cướp đoạt, cho nên dừng lại.
Nhưng cướp đoạt, là đặc tính của quỷ.
Muốn quỷ dừng lại, tuyệt đối không có khả năng.
Cho nên, cho dù bị kẹt, nó vẫn sẽ tiếp tục cướp đoạt.
Diêm nương tử mặc váy xanh của vạn quỷ, hai mắt vô thần ngã ngửa vào trong quan tài tựa như một pho tượng người bằng sứ không có sinh mệnh, trên khuôn mặt của cô đang đặt một bàn tay trắng nõn như ngọc.
Nhưng cánh tay kia cũng càng lúc càng cứng ngắc.
Trong quan tài phảng phất như đang ở trong thời gian bất động, mà bên ngoài trời long đất lở....
Phập phạch phạch -
Quạ đen giương cánh bay ở phía trước.
Người thiếu niên này đã xuyên qua Kiếm Sơn quan mới xây dựng chưa lâu.
Ngoài quan, có thiết kỵ Đại Chu đi tuần tra khắp nơi, còn có nhóm nhỏ người đang di chuyển về trung tâm quan, nhưng hắn lại đi ngược lại tiến về bề ngoài quan.
Nếu như có người có thể nhìn thấy hắn thì sẽ cản lại, đáng tiếc... không ai có thể nhìn thấy.
Trên mảnh đất này, Lý Nguyên thực sự đã là vô địch.
Chẳng qua nhiều đỉnh núi như vậy, mỗi đỉnh núi đều đột ngột nhô lên khỏi mặt đất, cách xa mặt đất nhưng giữa các đỉnh núi vẫn có một khoảng cách.
Điểm này, từ việc 'Tiểu Thánh cũng có thể vô địch trấn thủ tại Linh Dương khẩu, một người giữ quan ải mà vạn người không thể mở' thì có thể nhìn ra.
Sau khi tiễn đưa tỷ muội Tạ thị và Tiểu Chân, Lý Nguyên đã rời khỏi huyện Sơn Bảo.
Sau đó, dưới sự bảo vệ của hai Tiểu Thánh đi về hướng Trung Đô, đi theo còn có cao tầng của Đao cung và Phán Quan Ti nữa.
Ở giữa rất nhiều chuyện vụn vặt đan xen, tận đến lúc này đã là tháng chín.
Quan ngoại vào tháng chín hoang vu vô cùng, trong rất nhiều thành trấn rõ ràng còn có nhà cửa, nhưng sớm đã không có người ở.
Lý Nguyên đi vào một trấn nhỏ.
Trong trấn một nửa hoang vu, một nửa hoàn chỉnh, nhưng trong quán trọ, tửu lâu, viện lạc một người cũng không có, nhìn giống như quỷ trấn.
Quạ đen tuần tra một vòng rồi từ giữa không trung đáp xuống bả vai hắn, lời nói dồn dập gọi: "Cha, đệ đệ con sắp không xong rồi, nói rằng đệ ấy chịu không nổi qua mùa đông này rồi.
Hiện tại, đệ ấy muốn đi vào trong khô hỏa của Bạch Lộc thị tộc, táng thân ở đó.
Đệ ấy nói có phải thái dương chi tử hay không thật ra không quan trọng, quan trọng là cha cũng rời đi như vậy, đệ ấy muốn dùng phương thức bình thường chết ở cùng một nơi với cha."