← Quay lại trang sách

Chương 756 Nam Đẩu (5)

Bọn họ trốn ở chỗ này, hoặc ở dã ngoại, hoặc giả dạng người thường trốn ở trong phố phường, đồng thời lại dựa vào việc đi phía nam săn giết yêu thú mà miễn cưỡng duy trì cảnh giới.

Lời đồn "gia nhập thế lực siêu nhiên", lúc này liền truyền tới tai bọn họ.

Các cuộc thảo luận cũng bắt đầu ở khắp mọi nơi.

Hoàng hôn, bên cạnh rừng mưa, trong một doanh trướng.

Nữ tử áo bào trắng lưng đeo thanh kiếm đen trắng, thắt lưng đeo bầu rượu hồ lô.

Hai đầu lông mày của nàng bớt đi vẻ tùy ý phấn khởi ngày xưa, lại thêm vài phần u ám và sầu muộn. Đó chính xác là Cô Tuyết Kiến.

Mà đối diện, lại là một văn sĩ nam tử, chỉ là nam tử này hiển nhiên cũng bị hiện thực mài bòn rất nhiều góc cạnh, mà hiển nhiên đang rất mệt mỏi. Vị này chính là Diêm Mục, bị truy binh của Thiên tử làm trọng thương bất tỉnh, hai năm nay mới có thể khôi phục.

Bên kia, lại là một nam tử đang loại bỏ độc tố ở miệng vết thương, đây là trưởng lão Thôi gia, nhưng không phải Thôi Vô Kỵ. Khi đối mặt với truy binh của Thiên tử, Thôi Vô Kỵ đã chết trận.

"Cô điện chủ, ngươi cho rằng việc này là thật hay giả?"

"Bất luận thật giả, tóm lại phải thăm dò một chút, chúng ta đã không còn đường nào khác."

"Có thể là bẫy hay không?"

"Thủ đoạn của Nhân Hoàng quang minh chính đại, nhưng có lẽ nói không chừng là thuộc hạ muốn một lưới bắt hết những người chúng ta này, nhưng... đi hay không vẫn phải đi."

Phường Tiểu Mặc.

Dưới tàng cây cổ thụ ở cửa thôn.

"Thiết môn chủ, ngài có nghe tin gì không?"

"Nghe rồi."

Sau cuộc đối thoại đơn giản, chính là trầm mặc.

"Ta muốn đi." Phương Kiếm Long đột nhiên nói.

Trong đầu y hiện ra "Hồng hài nhi" ngày đó nhìn thấy, gã chưa bao giờ nghĩ tới võ giả còn có thể đạt tới cảnh giới như vậy.

Mà nếu đạt tới cảnh giới như vậy, sẽ nhìn thấy phong cảnh gì đây?

Hai mươi năm ẩn cư khiến vết thương của gã đã khôi phục.

Hiện nay Xảo Nhi cũng qua đời rồi, một ngôi mộ dựng sau nhà.

Mà con trai Tiểu Vân của Xảo Nhi mặc dù không có thiên phú tu luyện gì, nhưng thắng ở thành thật, lúc này đã chuyển từ phường Tiều Mặc đến phường Ngân Khê, làm sổ sách ở tửu lâu Hành Vu, coi như là mập mạp, ít nhất cưới được một người vợ tốt không phải vấn đề gì lớn.

Như vậy, quá khứ của gã đã hoàn toàn đặt dấu chấm hết.

"Còn huynh."

Phương Kiếm Long lại có chút chờ đợi nhìn về phía nam nhân râu quai nón đối diện.

Thiết Sát thở dài nói: "Ta rất muốn nói không đi, bởi vì đây rõ ràng là cạm bẫy. Lão Phương, huynh có từng thấy thỏi vàng từ trên trời rơi xuống không?"

Phương Kiếm Long nói: "Nghe nói trên bầu trời vùng Ung Hãn có thỏi bạc rơi xuống."

Thiết Sát sửng sốt một chút, kiên trì nói: "Thỏi bạc không tính, ta liền hỏi huynh, huynh có thấy qua thỏi vàng rơi xuống hay không."

Phương Kiếm Long im lặng nói: "Huynh có đi hay không?"

Thiết Sát lập tức nói: "Đi, coi như là cạm bẫy, chúng ta cũng phải đi nhìn một cái chứ. Hơn nữa tin tức này có thể truyền rộng như vậy, tức là có người đang thúc đẩy. Mà cái này không giống như là phong cách của vị chí tôn kia."

Rất nhiều người đang thảo luận.

Nhưng cũng không phải tất cả mọi người có quyết định như Cô Tuyết Kiến, Phương Kiếm Long, Thiết Sát.

Bọn họ chủ yếu là muốn dừng chân quan sát.

Nhưng theo thời gian trôi qua, quyết định của người bên ngoài lại ảnh hưởng đến bọn họ.

Có thể đi Đông Hải Tiên Vực, đây là chuyện xa vời không thể với tới cỡ nào, nằm mơ cũng muốn.

Cho dù có tệ hơn nữa, cũng không thể tệ hơn việc trốn ở phía nam.

Tận dụng thời cơ không trở lại, dù thế nào, cũng phải đi xem.

Kết quả là, đám người này liền rất nhanh lại dao động.

Đi đi!

Nhất định phải đi!

Kẻ ngốc mới không đi!

Đợi đến thời điểm mùa thu, phía nam đã có không ít người bắt đầu lặng lẽ khởi hành, xem như sớm trình diện, nhìn xem tình huống trước đã.

Thiết Sát và Phương Kiếm Long của phường Tiểu Mặc cũng kết bạn rời đi.

Thế nhưng, một thiếu niên mặc áo bào đen vẫn còn ở phường Tiểu Mặc.

Thiếu niên ngồi trên bãi đất bên cạnh nông trại, nhìn một vị lão giả mặt đầy nếp nhăn, đầu đầy tóc bạc đang thu hoạch lúa mỳ.

Lão giả hai mắt đã mù, nhưng động tác cũng rất lưu loát.

Nhưng lúc này, lão giả lại chưa từng phát hiện ra thiếu niên áo bào đen kia, dù là thiếu niên kia kỳ thật căn bản không có cố ý che dấu, lão cũng không phát hiện.

Lão đang cắt, đột nhiên lảo đảo một cái, sau đó hai tay sờ soạng xung quanh như người mù thực sự, muốn đứng lên.

Từ xa truyền đến tiếng gọi của một người phụ nữ trung niên.

"Chu Na, Chu Na!"

Phụ nhân kia đến gần, chạy đến trong ruộng, đoạt lấy lưỡi rìu trong tay lão giả, nói: "Chàng đã như vậy rồi, hay là về nhà nghỉ ngơi đi, đại phu nói, sẽ tăng tốc lão hóa, đây có thể là một loại bệnh lạ, nếu chàng nghỉ ngơi nhiều hơn, nói không chừng có thể khôi phục lại."

Lão giả tóc bạc lẩm bẩm: "Lúa mỳ phải thu hoạch."

Phụ nhân nói: "Ai nha, chàng trở về đi, thiếp thu hoạch là được."

Nói xong, mụ đẩy lão giả rời đi, dường như cảm nhận thấy, mụ nghiêng đầu nhìn về phương hướng thiếu niên áo bào đen đang ngồi.

Nhưng sau khi mụ nhìn lại, lại không thấy gì cả.

Phụ nhân cổ quái nói: "Ai? Vừa rồi chỗ đó rõ ràng có người ngồi, như thế nào đột nhiên lại không có?"

Lão giả tóc bạc không nói gì, tùy ý phụ nhân đỡ rời đi.

Lão... giống như đã biến thành một người mù thực sự, mà không hề có lực lượng thần bí.

Sau khi hai người rời đi, thiếu niên mặc áo bào đen hiện ra thân hình, nặng nề thở dài....

Mây đen, tụ tập ở phía trên thành Trung Kinh.

Nhân Hoàng đứng ở lan can thâm cung, nhưng y nhìn cũng không phải mây đen trên trời, mà là "mây đen" dưới lòng đất.

Mây đen cuồn cuộn đan xen, khổng lồ cùng khủng bố khó có thể hình dung.

Trên đó, lại là huyết khí thành biển, dương khí mười phần.

Đột nhiên, y đưa tay đỡ trán, làm như có chút đau đầu.

Nhưng rất nhanh, đau đầu liền biến mất, bởi vì từ xa truyền đến âm thanh của nữ hài.

Giọng nói khiến y cảm thấy vui vẻ.

"Trời sắp mưa rồi, làm sao bây giờ? Thật vất vả mới thả diều lên được, hu hu..."

"Tại sao các người không nói với ta trời sắp mưa?"

Nhân Hoàng cảm giác bỏ đi, đã thấy một nữ hài mặc quần áo xa hoa chạy ở hoa viên ngoài cung, hình như cảm thấy trời mưa, nữ hài này một mặt đang tức giận, một bên trách cứ cung nữ bên cạnh, mà cung nữ lại liên tục bồi tội.

Tính khí của cô bé có vẻ xấu, điển hình của việc chiều hư.

Nhưng Nhân Hoàng lại căn bản không nỡ đi quở trách cô bé, cho dù chỉ một chút cũng không nỡ.

Không chỉ là Nhân Hoàng, Thái hậu cũng vậy, tất cả mọi người đều vậy.

Rõ ràng những người này đều biết dạy dỗ hài tử như thế nào, nhưng lại hết lần này tới lần khác không ai muốn nghiêm khắc với hài tử này.

Mắt thấy mây đen dày đặc, mưa to sắp tới.

Nhân Hoàng ngẩng đầu, thổi một hơi.

Mây đen tản đi, bầu trời dần trong xanh, giọng nói trách móc của cô bé xa xa kia lại biến thành vui mừng.

Nhân Hoàng mỉm cười.

Mà trong cung điện, Doanh Hoàng hậu, cùng với Hạc phi lại dẫn hai vị Hoàng tử đang ghen tị nhìn nữ hài trong viện.

Doanh Hoàng hậu nói: "Muội muội, muội có biết cha của Trung Bình Quận chúa này là ai không?"

Hạc phi này chính là Hạc Tự lúc trước chinh chiến cùng Nhân Hoàng, trong lòng Hạc phi có oán hận đối với "vị Hoàng hậu hoa rụng nơi khác", lúc này liền cười nói: "Chỉ là một đao khách, nghe nói đã chết ở phía nam, bệ hạ đây là nể mặt Tạ gia."

Doanh Hoàng hậu tất nhiên không tin, nhưng mỗi một lần điều tra lại đều chỉ có thể nhận được đáp án giống nhau.

Hoàng hậu cùng phi tử đang nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy hai Hoàng tử ở bên cạnh trông mong nhìn ra ngoài, bộ dáng muốn đi ra ngoài chơi đùa với Trung Bình Quận chúa.

Hạc phi đột nhiên nói: "Hạ nhi, đã là Quận chúa Trung Kinh, vậy con cũng đi đi."

Nhị hoàng tử Cơ Hạ mặt lộ vẻ vui mừng, sau đó nói một tiếng "Cảm ơn mẫu phi", liền vội vàng đi ra ngoài.

Thái tử nhìn Hoàng hậu.

Hoàng hậu lạnh lùng trừng mắt nhìn Thái tử.

Thái tử bất đắc dĩ thở dài.

Bầu trời,

Mây đen tản đi bay tới nơi khác, mưa to lạnh lẽo từ trên trời rơi xuống.

Huyện Sơn Bảo cũng đổ mưa.

Lý Nguyên đang đi trong mưa.