Chương 775 Hắn đi qua lịch sử, lại chứng kiến thần thoại (2)
Gió lạnh tuy buốt giá, nhưng bản thân Lý Nguyên là lửa, cho nên việc khống chế nhiệt độ xung quanh không phải chuyện khó khăn.
"Ta sẽ đưa con đến mộ địa." Lý Nguyên nói.
Cơ Hộ cảm thấy kinh ngạc xen lẫn vui mừng, không phải vì mộ địa, mà vì trước khi chết còn có thể gặp lại phụ thân.
Nhưng lúc này y không thể nói chuyện, được Lý Nguyên cõng trên lưng. Người cõng y nhìn qua còn trẻ hơn con trai y, nhưng lại là cha của y.
Lý Nguyên nhanh chóng đi về phía tây.
"Hộ nhi, cố gắng lên, chỉ cần đến được mộ địa, sẽ còn hy vọng.
Chờ con tỉnh lại, cha còn rất nhiều lời muốn nói với con."
Cơ Hộ không thể nói chuyện, từng miếng thịt trong cơ thể y đều đang vỡ nát, nhưng lại được Lý Nguyên dùng năng lượng ôn hòa hỗ trợ, kéo dài hơi thở của y.
Sức mạnh lớn nhất của y chỉ là nâng nhẹ khóe môi khô khốc sang hai bên.
Thiếu niên cõng ông lão chạy như điên trên tuyết, kéo ra từng đạo tàn ảnh.
Dòng sông thời gian như bị ấn nút "tua lại", trong nháy mắt trở về hơn bốn mươi năm trước.
Thiếu niên cõng cậu bé chạy băng băng qua những con phố sầm uất.
Nhưng cậu bé không yên tĩnh như hiện tại, nó vui vẻ hò hét, cười, trong đôi mắt trong veo phản chiếu sự thịnh vượng của phủ Minh Nguyệt, phản chiếu bóng hình người đàn ông vác xâu mứt quả đứng bên cầu, phản chiếu keo và đồ chơi.
Nó hét lên: "Cha, cái đó, cái kia".
Nó không biết cái kia là gì, chỉ có thể đưa tay chỉ, lại lo lắng kêu la, bởi vì nó không có nhiều cơ hội ra khỏi phủ, chỉ có cha mới có thể dắt nó đi chơi.
Nhưng cậu bé hơn bốn mươi năm trước, hôm nay lại không thể phát ra âm thanh nào.
Phố xá sầm uất, náo nhiệt biến thành băng tuyết giá lạnh, không có ánh sáng.
Thời gian và ký ức đan xen, ông lão và cậu bé đan xen, nhưng chỉ có thiếu niên kia là không bao giờ thay đổi.
Hai hàng nước mắt từ gương mặt ông lão chảy xuống, lặng lẽ thấm ướt xiêm y trên vai Lý Nguyên.
"Vẫn còn kịp."
"Con phải cố gắng chịu đựng."
"Con là Nhân Hoàng, con có ý chí phi thường, có tâm khí chiếm lấy thiên hạ, con có thể kiên trì. Cha đã tính toán, nhiều nhất nửa tháng."
"Nửa tháng, cha có thể chạy đến Thần Linh mộ địa, đưa con vào trong đó."
"Con còn nhớ Chân Viêm Hoàng không?
Chân Viêm Hoàng cũng nằm trong mộ địa.
Chờ các con đều tỉnh lại, các con sẽ không còn là địch nhân, mà là người thân, ha ha ha..."
"Đừng ngủ."
"Bây giờ chưa đến lúc ngủ."
Lý Nguyên không ngừng nói chuyện.
Khóe môi ông lão cong lên, tựa như đang cười, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Nhưng y chung quy vẫn là Nhân Hoàng, dù cho bản thân y như đang trải qua lăng trì, thân thể hoàn toàn tan nát, vẫn còn một tia sinh lực tồn tại.
Tốc độ của Lý Nguyên phi thường nhanh, hắn như cuồng phong xuyên qua Hãn Châu đạo đã bị Vĩnh Dạ bao phủ, Miên Châu đạo, lại xuyên qua Kiếm Sơn quan vốn dùng để ngăn cản Man nhân, nhưng nay đã hoàn toàn bị bỏ hoang vì Vĩnh Dạ đi qua.
Hắn đi qua những thị trấn và rừng rậm bị đóng băng bởi băng tuyết, trong vùng đất đóng băng tối tăm còn có thể mơ hồ nhìn thấy những dã thú không kịp chạy trốn...
Giống như tượng băng cũ kỹ bị niêm phong,
Chứng kiến sức sống từng tồn tại,
Cũng biểu thị tương lai vốn có của nhân gian.
Nhưng đối với Lý Nguyên, đây là một con đường đen tối xa xôi chưa từng có.
Thần Linh mộ địa đã không còn ở vị trí ban đầu, mà trượt về hướng tây.
Trượt đến nơi hoang vu, nếu không có sông băng Tiểu Thánh dẫn đường, Lý Nguyên thậm chí không thể tìm thấy.
Nhưng dù có sông băng Tiểu Thánh dẫn đường, vẫn báo cho Lý Nguyên rằng còn cần nửa tháng nữa mới đến nơi.
Bởi vì, Thần Linh mộ địa đã trượt đến nơi không ai biết.
Lý Nguyên không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi về phía tây.
Tốc độ của hắn cực nhanh, ngay cả sông băng Tiểu Thánh cũng không theo kịp.
Rồi một ngày,"đứa nhỏ xấu xí" không còn là Nhân Hoàng đột nhiên kêu lên sau lưng hắn: "Cha."
"Ơi."
Lý Nguyên đáp lại....
Lúc này ở kinh đô Trung Kinh, có người đang hoan hô vì bạo quân đã chết, nhưng lại có nhiều người hơn bị cuốn vào biến động chưa từng có trong triều đình.
"Đại tướng quân" Tạ Phong đã chết.
Ba vạn Hãn Châu thiết kỵ vẫn chưa đến bên cạnh Tạ Phong.
Tạ Phong bị ám sát ngay tại chỗ, bị đâm từ phía sau, bởi vì hung thủ là một vị trưởng lão tương giao của Doanh gia, lão đã âm mưu từ lâu, chờ Tạ Phong đến gần, rồi bất ngờ tấn công từ sau, đâm xuyên qua tim Tạ Phong.
Tạ Phong tuy là người mê võ, nhưng sau khi trở thành Đại tướng quân, quanh năm nghiên cứu binh pháp, bận rộn chuyện gia tộc, nên võ đạo lại bị trì hoãn.
Tạ Phong có thể chỉ huy ba vạn cường giả lục phẩm, tập hợp thành trận, trở thành lực lượng khủng bố có thể trấn áp thiên hạ, nhưng bản thân Tạ Phong lại chỉ là ngũ phẩm.
Tim bị đâm vỡ, không thể sống sót.
Sau khi đánh lén, vị trưởng lão Doanh gia cũng không thể chạy thoát, mà bị cường giả đi theo bên cạnh Tạ Phong kịp phản ứng đánh chết.
Đương nhiên, vị trưởng lão Doanh gia này chính là nội ứng của Hạc gia.
Doanh gia đang chìm đắm giữa buồn đau và vui sướng khi tộc trưởng bị ban chết, nhưng Thái tử nhà mình lại có thể đăng cơ, nên không nghĩ tới Hạc gia lúc này như rắn độc thò đầu, cắn bọn họ thật tàn nhẫn.
Câu nói "Tuyên bố cấm biển, không cho phép võ giả đi về phía đông" của Cơ Dũng đã trở thành vũ khí tốt nhất của Hạc gia.
Tinh Vương sáng sớm đã bị trọng binh vây nhà, mà Tinh Vương phu nhân thì bị dàn xếp ở trong phủ hoàng tử.
Hạc gia trình diễn một màn đoạt quyền như sách giáo khoa, sửa lại thánh chỉ của vua.
Doanh thị, Hạc thị, Tạ thị, tất cả mọi người ở Hoàng Đô đều đang bận rộn tranh đoạt hoàng quyền, không ai để ý bạo chúa đã chết ở nơi nào, cũng không quan tâm thế giới này đến tột cùng đã xảy ra biến hóa gì.
Trên Hoàng Tuyền, quan tài vẫn lắc lư theo sóng nước đục ngầu...
Toàn bộ Địa phủ to lớn kia đang càng ngày càng tiến sâu về địa giới, giống như muốn hoàn toàn rời khỏi nhân gian.
Cái gọi là "Tuyệt địa thiên thông", đại khái là như thế này.
Không có Địa phủ, dương khí tự nhiên sẽ không hội tụ ở đây nữa.
Âm Dương Đại Đồng, sẽ bị phá vỡ.
Nhưng vẫn còn một việc cuối cùng phải làm...
Điểm đó đang nắm trong tay một người khác.
Bóng tối mịt mù, không có ánh sáng, trong quan tài âm khí dày đặc, khuôn mặt trắng như gốm sứ của Diêm Quân nương nương vẫn trống rỗng nhìn về phương xa.
Cô đã nhìn rất nhiều năm, nhưng hôm nay, khuôn mặt vốn không có biểu tình nào lại đột nhiên có một chút động tĩnh. Bàn tay lạnh lẽo rũ xuống đáy quan tài cũng cử động, chậm rãi nâng lên, hướng lên trên càng ngày càng cao, rồi túm lấy cổ nữ quỷ đang nằm trên người cô, chậm rãi... Chậm rãi... Siết chặt hơn, bóp chết ả....
Vĩnh Dạ lan tràn về phía đông lặng lẽ dừng lại, không còn khuếch trương, giống như đã đến cực hạn, sau đó từng chút một bắt đầu co lại...
Lý Nguyên vẫn đang chạy, còn bảo Nhân Hoàng kiên trì.
Nhưng con đường này thực sự quá xa, xa hơn bất kỳ con đường nào Lý Nguyên từng đi.
Trên con đường này, chỉ còn lại một mình hắn.
Còn lại là lạnh lẽo và bóng tối.
Hắn cõng Nhân Hoàng, hoàn toàn không biết Hoàng Đô đang xảy ra biến động lớn.
Thái tử đã chết.
Nhị hoàng tử Cơ Hạ dang tay ra, mỉm cười khoác lên mình long bào Cửu Long màu vàng.
Gã xoay người đi vào đại điện hoàng cung, tiến về phía long ỷ ở vị trí cao nhất.
Ngai vàng rất lạnh lẽo.
Cho nên, cũng chỉ có người đủ máu lạnh mới xứng với nó.
Lúc chưa đăng cơ, Cơ Hạ luôn mong muốn giết chết Thái tử. Nhưng hôm nay, khi nhìn ngắm ngai vàng kia, gã lại cảm thấy vô số phiền toái ập đến.