← Quay lại trang sách

Chương 831 Nguyên Đế (3)

Thiên Hồn Tiểu Thánh cũng không nói chuyện, lúc này nàng cảm thấy vẫn nên để Mộng Hạnh Tiên ứng phó tốt hơn.

Dù Bình An và nàng rèn luyện như thế nào, trong mắt các lão già này đều là "hài tử thành thật".

Vẫn phải dùng "lão già" để đánh bại "lão già".

Bàng Tứ quả nhiên tò mò, thực ra khi nhìn bộ dáng của Lý Nguyên lúc này, trong lòng thực sự cảm thấy không yên tâm.

Thứ khủng bố mà đài sen cùng kim thân liên tục chuyển động tạo ra, ai mà không sợ?

Hơn nữa những cánh hoa màu đen trên đài sen thoạt nhìn vô cùng quái dị, giống như một đám ác quỷ.

Bàng Tứ nhịn không được nhìn lướt qua Thích Già Lam phía sau.

Thích Già Lam thấp giọng nói: "Dưới đài sen của hắn đều là quỷ, vô số quỷ."

Bàng Tứ có chút mờ mịt.

Vậy... Có cần phải đánh nữa không?

Chỉ là, Lý Nguyên càng như vậy, gã càng không dễ dàng đưa ra quyết định, cũng không dễ dàng từ bỏ.

Sở dĩ gã còn muốn thăm dò là bởi vì gã biết rõ Lý Nguyên tuyệt đối không có khả năng vượt qua tam phẩm. Nếu Lý Nguyên thật sự vượt qua, gã cũng không cần bày trò, ung dung đi từ không cảng đến Thái Huyền Tông.

Mà biểu hiện của Lý Nguyên lúc này càng mạnh mẽ, sát ý ẩn giấu trong lòng gã lại càng lớn hơn.

Vì vậy, gã ngước mắt lên, đồng tử to như chuông đồng nhìn về phía Mộng Hạnh Tiên nói: "Các hạ là ai?"

Mộng Hạnh Tiên đáp: "Từ trong quan tài bò ra."

Dứt lời, ả lại chỉ về Lý Nguyên: "Hắn cũng vậy."

Lời này vừa nói ra, ba người kia lập tức hơi híp mắt lại.

Bọn họ cũng không rõ những lão già Tây Cực kia là tình huống gì.

Mộng Hạnh Tiên tùy tiện nói: "Nguyên Đế, chính là người đứng đầu các chư thần Tây Cực, mà hơn sáu ngàn người còn lại cũng đều đang thức tỉnh. Dù sao, đám tiểu bối các ngươi đều biết hiện tại chuyện gì đang xảy ra."

Tiểu Thánh và Bình An liếc mắt nhìn nhau.

Bàng Tứ cũng không dễ lừa như vậy, hắc hắc cười nói: "Không biết đại danh của các hạ là gì? Có thể nhận thức sư tôn ta hay không?"

Mộng Hạnh Tiên cười nói: "Viêm Bất Nhị, phải không? Bất Nhị là một đứa trẻ kém may mắn, Thần mộ quá xa, hắn ta chưa kịp tiến vào Thần mộ đã chết rồi.

Về phần ta... không biết ngươi có nghe nói qua Ngự Thú Tông hay không."

Bàng Tứ xuất thân thấp kém, không có ấn tượng với loại tông môn này, nhưng Mộng Hạnh Tiên nói hoàn toàn đúng, sư phụ gã quả thật không ở trong Thần mộ. Vì thế, gã nghiêng đầu nhìn về phía sau.

Mặt người mây mù như nói: "Chỉ là một tông môn tồn tại trong thời gian ngắn mà thôi."

Mộng Hạnh Tiên thản nhiên nói: "Nhưng lại do bổn tọa tiện tay làm."

Thích Già Lam bên cạnh nghe vậy chợt bừng tỉnh, nói: "Ngươi là yêu nữ Vân Mộng, độc thủ quả phụ?"

Mộng Hạnh Tiên sửng sốt, không ngờ bên này còn có người nói ra danh hiệu xấu năm xưa của mình. Cảm nhận được ánh mắt của Bình An và Tiểu Thánh, ả chỉ vào Thích Già Lam vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Tiểu bối, đừng nói bậy!"

Thích Già Lam nhìn ả như vậy, quay đầu nhìn Bàng Tứ và Vân Nhiên Tử nói: "Không phải giả... thật sự là ả ta, ả ta tên là Vân Mộng. Trước kia ta đã nghe sư tổ nhắc qua danh hiệu của ả ta."

Mộng Hạnh Tiên lại sửng sốt, vội vàng giải thích với Bình An và Tiểu Thánh bên cạnh: "Ta về sau vì tránh phiền toái, cho nên mới đổi tên gọi là Vân Mộng, kỳ thật tên thật của ta chính là Mộng Hạnh Tiên, những tiểu bối này không biết cũng là chuyện bình thường."

Bình An đã trở nên tê liệt.

Y ngưỡng mộ vị tam đệ từng chèn ép y kia.

Không ngờ tam đệ lại có thể cưới một nữ nhân như vậy... Không hổ là Man Vương.

Mà bên kia, thần sắc ba người Bàng Tứ lại âm tình bất định.

Bọn họ xem như đã bị lừa.

Phải biết rằng, nếu hơn sáu ngàn lão già trong Thần Linh mộ địa toàn bộ đi ra, vậy làm sao bây giờ?

Chẳng qua, rất nhanh, ba người lại nghĩ tới một điểm.

Coi như hơn sáu ngàn lão già này đều đi ra, thực lực của bọn họ nhất định sẽ không thể khôi phục hoàn toàn. Chỉ cần từ bây giờ bắt đầu siết chặt không cảng, không cho phép đám lão già đó đi tới là được. Về phần những người đã tới, lặng lẽ ngủ đông và nghĩ biện pháp hợp tác là được.

Bàng Tứ mỉm cười nói: "Không biết thực lực của Mộng tiền bối khôi phục được mấy phần, có thể cho các tiểu bối mở mang tầm mắt?"

Mộng Hạnh Tiên không chút hoang mang, đôi mắt híp lại, ngẩng đầu cười, an tĩnh nhìn chằm chằm về phía đối diện.

Không khí vô cùng ngột ngạt.

Nhưng khả năng chịu áp lực của Mộng Hạnh Tiên cực kỳ mạnh mẽ.

Ba người đối diện rất muốn ra tay, nhưng nếu ra tay, đó là nước đổ khó hốt. Tin tức của bọn họ còn rất thiếu thốn, lấy tính ổn trọng của bọn họ, không ai sẽ dễ dàng ra tay.

Thế nên, Vân Nhiên Tử có ý định rút lui, nhẹ giọng nói: "Trở về trước đi, nếu hơn sáu ngàn thần linh đều đi ra, vậy cục diện sẽ đại biến... Chúng ta vẫn còn quá ít thông tin về Tây Cực."

Hai người còn lại cũng không kiên trì nữa, sau đó khách sáo vài câu, liền chuẩn bị rời đi.

Tiểu Thánh nhìn Mộng Hạnh Tiên, lần đầu tiên cảm thấy nữ nhân xấu xa này vẫn có bản lĩnh, dăm ba câu đã dọa ba cường giả đỉnh cấp Đông Hải Tiên Vực này rời đi.

Tuy nhiên, ba người mới lui ra không xa, kim thân trên hắc liên đột nhiên mở mắt.

Còn chưa kịp mở miệng, ba người kia bỗng chốc như con thỏ bị kinh hãi, biến thành ba tia sét "Vèo" một cái liền biến mất không còn bóng dáng, tốc độ cực nhanh, so với Lữ Huyền Tiên lúc trước trong nháy mắt lóe ra đúng là không kém hơn, thật sự làm người ta líu lưỡi.

Lý Nguyên nhìn một màn này, trong lòng tính toán.

Rõ ràng, hắn đuổi không kịp ba người kia.

Mặc dù những tồn tại này thực sự không thể đánh bại trực diện Lý Nguyên, nhưng nếu muốn chạy trốn, Lý Nguyên cũng không thể làm gì được.

Tương tự như vậy, nếu vào cổ điện, về "thủ đoạn ẩn giấu" Lý Nguyên cũng không sánh bằng bọn họ.

Trước đó, Bạch Tâm Huyền đã nói qua những đạo lý này với hắn.

Trong các kỹ năng cấp độ tam phẩm, các môn chủ đều tu luyện "Độn pháp", một khi thi triển, chính là rời đi ngay lập tức, điểm này... Lý Nguyên không thể sánh bằng.

Nếu không phải hắn chậm rãi đi tới, mà nóng vội chạy tới, hiện tại e là đã lâm vào tình huống hỏng bét.

Sư tử vồ thỏ, nhưng nếu thỏ có cánh, sư tử... sẽ trở thành chú hề.

Vì vậy, Lý Nguyên suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Mộng Hạnh Tiên, mỉm cười gật gật đầu, sau đó đột nhiên cất tiếng, trầm giọng nói với phương xa: "Dừng bước."

Hai chữ như sấm, kinh thiên động địa.

Một tiếng sấm rền ầm ầm ngang qua.

Xa xa dừng lại, có thanh âm truyền lại, hỏi: "Nguyên Đế tiền bối, ngài muốn như thế nào?"

Đây là giọng của Bàng Tứ.