← Quay lại trang sách

Chương 834 Thất vọng (2)

Lý Nguyên hỏi: "Sương mù xám đã lan rộng rồi sao? Tình huống bên ngoài sương mù xám thì như thế nào?"

Bạch Tâm Huyền đáp: "Sương mù xám có mức độ khuếch tán nhất định, nhưng rất chậm, và có dấu hiệu sắp ngừng khuếch tán. Mà bên ngoài sương mù xám, tất cả sinh mệnh đều sinh sôi nảy nở bình thường, cũng không xuất hiện loại quái vật này."

Nói xong, nàng ta lại nhẹ giọng nói: "Nhưng đây chỉ là hồi quang phản chiếu của tận thế mà thôi. Khi thủy triều linh khí dâng lên, thế giới bên trong mới có thể chồng lên thế giới của chúng ta, nhưng Trung Thổ bên kia đã không còn Âm Dương Đại Đồng nữa rồi.

Thủy triều linh khí sẽ rút đi rất nhanh, những quái vật đến từ Hỗn Độn này cũng sẽ rút đi theo nó.

Sau này, muốn nhìn thấy chúng nữa, có lẽ không bao giờ gặp lại."

Giọng nói của nàng ta mang theo một loại cảm khái trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Lang quân, thọ nguyên của thiếp có lẽ sẽ không còn bao lâu nữa.

Mà bọn họ... cũng giống như thiếp, đang rất sốt ruột.

Nhưng bọn họ cũng đều biết, càng sốt ruột càng xảy ra vấn đề."

Lý Nguyên đột nhiên nói: "Thật ra ta có thể hứa hẹn với bọn họ, cho phép bọn họ tiến vào Thần Linh mộ địa. Dù sao đây cũng là một con đường lui cuối cùng.

Bọn họ đã thăm dò cổ điện này mấy chục năm, nhưng vẫn không thấy nhị phẩm ở đâu.

Tất cả những gì bọn họ có thể làm là khao khát như những con nghiện cờ bạc, có thể thông qua tích lũy, bỗng nhiên một bước lên trời, vượt qua nhị phẩm.

Nhưng trên thực tế, bọn họ đều biết hy vọng này cũng không lớn.

Cho nên, một con đường lui như vậy, đối với bọn họ mà nói là vô cùng trân quý.

Chỉ cần ta nguyện ý ném ra, như vậy ta cùng bọn họ liền có thể chân chính đạt thành hợp tác."

Bạch Tâm Huyền:...

Lý Nguyên nghiêng người, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má không tì vết của nàng ta, cười nói: "Nhưng mà... Ta không muốn."

Bạch Tâm Huyền cảm giác được bàn tay kia vuốt ve, lại chỉ cảm thấy người bên cạnh dù đã ngủ cùng mình từ lâu nhưng nàng ta vẫn hoàn toàn không hiểu chút nào, lúc này hắn phảng phất như một bóng ma khủng bố khó lường.

"Lang quân, vì sao ngài không muốn?" Bạch Tâm Huyền không nhịn được hỏi.

Lý Nguyên ôn nhu nói: "Nếu ta đáp ứng, ai tới đánh với ta một trận đây?"

Bạch Tâm Huyền:...

Nàng ta bỗng nhiên hiểu ra một điều, một khả năng mà nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới, đối với nam nhân này mà nói,"diệt trừ mối họa" có lẽ căn bản chỉ là thứ yếu, điều hắn thật sự mong muốn chính là mạng của những cường giả Tiên Vực này làm đá mài đao của hắn, giúp hắn tiến thêm một bước.

Bạch Tâm Huyền cười khổ.

Thực chất làn sóng này giống như là "Ta đang ức hiếp các ngươi, là bởi vì ta muốn thiết kế lừa gạt các ngươi, sau đó một lưới bắt hết".

Và đối phương cũng có thể thực sự sẽ "ta biết ngươi muốn thiết kế để lừa chúng ta, sau đó một lưới bắt hết, để tiện cho ngươi thăm dò cổ điện an toàn hơn, nhưng chúng ta sẽ tương kế tựu kế".

Nhưng cuối cùng lại là "Ta chỉ là đang giúp các ngươi tìm cái lý do để tụ tập cùng một chỗ, sau đó các ngươi mới có thể liên thủ lại, trở thành đá mài đao của ta".

Tuyết rơi.

Lò sưởi trong điện vẫn còn ấm.

Nhưng Bạch Tâm Huyền lại chợt phát hiện ra mình chưa bao giờ hiểu rõ người bên cạnh, giờ khắc này hắn tựa hồ đã chân chân chính chính thành một con quái vật sâu không lường được, chọn người mà cắn, về phần nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.

Tiểu cô nương nhìn con quái vật bên cạnh.

Trong mắt quái vật lóe ra nhiệt tình cùng nóng bỏng vô hạn.

Ngay sau đó, con quái vật ôm lấy tiểu cô nương.

Âm thanh xột xoạt truyền đến.

Trong điện, như lửa... như xuân.

Tuy nhiên, chỉ chưa đầy nửa năm, tên tuổi Nguyên Đế cũng đã lan truyền khắp vùng đất này.

Nào là một tồn tại có bông sen mọc trong lòng bàn tay, chỉ cần lấy một cánh liền có thể đánh tan chưởng môn Thổ Huyền Môn, chưởng môn Hỏa Huyền Môn cùng với rất nhiều trấn chủ Linh Trấn, còn có tu sĩ khủng bố.

Nào là một tồn tại chỉ dựa vào lực lượng vừa bộc lộ liền dọa lui tam đại cung chủ Vũ Linh, Quỷ Linh và Thiên Linh trong "Ngũ Linh Minh".

Nào là một tên bạo quân háo sắc, tham lam và vô cùng mạnh mẽ.

Hắn đã cưỡng ép cung chủ Hoan Linh Cung hầu hạ mình, đồng thời ra lệnh các môn phái khác dâng nộp linh thạch.

Hình tượng "bạo quân" này và danh xưng "Nguyên Đế" cao quý hoàn toàn được trộn lẫn vào nhau....

Tuyết phủ Thúy Vân sơn

Bên trong Thiên Phong Tông

Tạ Vi từ bên ngoài nghe được tin tức, Tạ Du cũng nghe được.

Người đến báo tin tức này cho hai người là một vị trưởng lão của Thiên Phong Tông.

Vị trưởng lão này mang phong thái tiêu sái, mà khí chất đặc biệt mà tỷ muội Tạ gia toát ra, những nữ tu sĩ khác trong tông môn không thể nào sánh bằng.

Đây giống như những quả táo xanh và quả đào mật đỏ tươi, ai cũng muốn ăn quả sau.

Lúc này, trưởng lão đang ung dung nói chuyện trong linh thất của hai nữ nhân.

"Bạo quân tuy mạnh mẽ, nhưng lại không hiểu đạo lý "Cứng quá ắt gãy, mạnh mẽ quá ắt chịu nhục".

Cứ nên như ta ẩn cư giữa non xanh nước biếc, ung dung ngắm nhìn mây trôi, mới là cách sống đúng đắn."

Tạ Vi nghe vậy, lòng không khỏi bực bội, phản bác: "Trưởng lão, theo tin đồn, thiên địa sắp xảy ra đại biến. Vào thời điểm này, việc ẩn cư giữa non xanh nước biếc có lẽ không còn phù hợp nữa?"

Trưởng lão nhíu mày: "Ngươi nghe ai nói thiên địa sắp xảy ra đại biến?"

Vừa nói, trưởng lão vừa nhanh chóng đưa tay lên môi và nói: "Loại bí mật này, cẩn thận đừng tiết lộ ra ngoài, kẻo mang họa vào thân."

Tạ Vi đành gật đầu im lặng.

Trưởng lão kia lại nói: "Non xanh nước biếc là một loại tâm cảnh. Ta thấy muội tử Tạ Du cũng giống như lão phu, đều có tâm cảnh như vậy."

Tạ Du chậm rãi mở mắt, đáp: "Cứng quá ắt gãy, mạnh mẽ quá ắt chịu nhục, nếu thực sự như vậy, thì cũng không tệ phải không?"

Nhưng tiếc là...

Nàng lắc đầu ngán ngẩm.

Người khác không hiểu Lý Nguyên, nhưng nàng còn không hiểu sao?

Hắn là một kẻ đê tiện, vô sỉ, âm hiểm xảo trá, là tên biến thái luôn luôn thay đổi, kỳ lạ và khó đoán.

So sánh ra, nàng lại mong Lý Nguyên có thể trở thành một đao khách "cực cương, cực mạnh", bởi vì chỉ có đao khách như vậy mới có thể thuần túy, mới có thể thẳng tiến không lùi, trong tâm không nhiễm bụi trần, cũng mới là người mà nàng thực sự yêu thích.

Đáng tiếc, Lý Nguyên không phải.

Trưởng lão hiển nhiên không biết suy nghĩ của Tạ Du, mục đích của lão đến đây là muốn thu nạp hai người làm thiếp thất để song tu. Lão vuốt râu cười nói: "Muội tử Tạ Du, lời ấy sai rồi. Cứng quá ắt gãy, mạnh mẽ quá ắt sẽ có người mạnh hơn. Bạo quân kia đã nhục nhã cung chủ Huyền Tâm, lại áp bức các đại tông môn, tất nhiên sẽ không sống được lâu."