← Quay lại trang sách

Chương 866 Kinh biến, khát vọng, kim trướng (1)

Hư linh bất muội, mọi sự đều do nguyên lý mà ra, tâm ngoại vô lý, tâm ngoại vô sự"

"Vô thiện vô ác sự là tâm chi thể, có thiện có ác là ý chi động, biết thiện biết ác là lương tri, vì thiện đi ác là cách vật."

"Thân xuất mặc sắc, duy tâm quang minh. Tri hành hợp nhất, nhiên hậu vô hối."

Tiếng đọc sách vang vọng, đều đặn, tràn đầy sức sống vào sáng sớm.

Đây là Vạn Tông Học Cung của Hoàng Đô Trung Kinh.

Cung điện trong học cung san sát nối tiếp nhau, đầy đủ trật tự, từng gian phòng nhỏ trong mỗi cung điện lại giống như tổ ong.

Không ít hài tử trên tay cầm sách, nghiêm túc đọc to【Mặc Học Tâm Thiên】của Dã Hoàng tiên sinh, khát vọng sớm ngày đạt tới cảnh giới "trồng ngọc trong lòng" mà tiên sinh nói tới.

Lúc này là tháng chạp, nhưng tháng chạp này lại có vẻ đặc biệt ấm áp, ánh mặt trời rực rỡ, gió ấm áp, trên khuôn mặt của các hài tử cũng nhuốm ánh sáng vàng rực rỡ của bầu trời.

Thiếu niên, thiếu nữ đi trên con đường Thần Điểu Đại Đạo ở chính giữa Hoàng Đô Trung Kinh, đều là tư thế oai hùng bừng bừng.

Thiếu niên ngay thẳng, thiếu nữ cũng không ngượng ngùng, thỉnh thoảng lướt qua nhau thế mà lại mạnh dạn nhìn nhau.

Hồng trần phố xá sầm uất, giăng đèn kết hoa.

Hàng nghìn chiếc thuyền vượt sông để mua bán, du ngoạn, vận chuyển, đan xen thành một khung cảnh tuyệt đẹp của thiên hà Hoàng Đô.

Đương nhiên, phố phường hai bên cũng phi thường náo nhiệt.

Hàng hóa từ Bắc đến Nam cũng tề tụ nơi đây, bỗng đâu đó vang lên tiếng cười thích thú của hài tử.

"Nhìn Man tử, nhìn Man tử! Đồ man rợ đến từ phương Tây!"

"Bọn họ đều có mắt đỏ a."

"Chúng không ăn thịt người phải không?"

Từng đợt sóng âm thanh truyền đi thật xa.

Đó là thương đội từ phương Tây tới, những Man tử từng bước đi qua Kiếm Sơn Quan, chuyển chở một số sản vật vùng núi mà người Hoàng Đô chưa từng thấy. Không ít quyền quý hoặc nhiều hoặc ít đều đã nghe qua một ít truyền thuyết về Tây Cực, cũng mơ hồ biết mảnh đại địa kia đã từng huyền kỳ đến thế nào, tự nhiên cũng sẽ lấy ra số tiền ít ỏi từ trong túi để mua một ít sản vật vùng núi đó.

Một thời đại mới đã đến, ngay cả không khí cũng lộ ra tươi mát.

Chỉ là lửa và nước của Man tộc cũng đã biến mất không thấy.

Nhưng mà, điều này không hề có nửa điểm ảnh hưởng đối với người bình thường, thậm chí là võ giả bình thường.

Họ căn bản cũng chưa từng nghe về sự tồn tại của "nước và lửa", cho dù có nghe nói đến, họ lúc ấy cũng không biết tiên sinh kể chuyện nhà ai đó cố ý bịa đặt ra vì kéo chút nhân khí.

Về phần Thiên tử Doanh An, có lẽ hắn ta đã biết ảnh hưởng của thiên địa đại biến, cho nên trước tiên đã làm một chuyện rất tàn nhẫn, lại nhìn xa trông rộng.

Trước khi thiên địa đại biến xảy ra, khi trong tay vẫn còn có cường giả tâm phúc, hắn ta đã lừa gạt đám Man tử được sinh ra từ trong lửa cuối cùng tới Hoàng Đô, rồi khi mảnh ruộng thịt cửu phẩm cuối cùng của Hoàng Đô biến mất lại đầu độc toàn bộ một số ít Man tử thậm chí là hài tử.

Đám Man tử kia có tội sao?

Không có.

Nhưng trong cơ thể bọn họ mang hỏa diễm của tận thế.

Đó chính là "nguồn gốc tội lỗi" của bọn họ.

Bọn họ sinh ra là để trở thành "tai họa".

Doanh An rất quyết tuyệt, rất lãnh khốc.

Sự quyết tuyệt và lãnh khốc của hắn ta khiến cho những Man tử đến Hoàng Đô lúc này chỉ là những người cường tráng bình thường, chứ không còn đặc tính "lục phẩm trời sinh" như trước kia.

Doanh An không phải là bạo quân, nhưng trong thời đại giao thoa giữa cũ và mới này, lại có quá nhiều người cần phải chết.

Vì vậy, hắn ta đã giết rất nhiều người.

Giết quá nhiều người, tự nhiên sẽ có người bị giết oan.

Tuy nhiên, những người không bị giết oan kia đã trở thành nền tảng cho thái bình nơi đây.

Nhưng đối với Doanh An mà nói, bọn họ lại biến thành những oán hồn, không lúc nào không nguyền rủa hắn ta.

Thêm vào đó, chính vụ phiền toái, Doanh An đột nhiên bị nhiễm phong hàn.

Khi đầu óc căng thẳng, chân tay mệt mỏi, hắn ta vội vàng truyền người đến hỏi vị trí của "Thần mộ", nhưng lại nhận được tin đồn "Thần mộ đã biến mất không thấy".

Thiên tử cả kinh, hắn ta lại muốn phái người truy tìm mẫu thân, dù sao đội ngũ của mẫu thân do Thần Nha dẫn đường, tất nhiên có thể tiến vào Thần mộ. Chỉ cần tìm được đội ngũ kia thì hắn ta có thể tìm được vị trí của Thần mộ.

Tìm được Thần mộ, là có thể sống sót.

Thiên tử là phàm nhân, nhưng hắn ta cũng là Thiên tử cho nên tự nhiên cũng có ý niệm trường sinh bất lão. Chỉ có điều, nếu như đã biết đến tồn tại của Thần mộ, hắn ta cũng không cần phải lo lắng nhiều về điều đó.

Nhưng bây giờ... Thần mộ đã biến mất?

Hắn ta điên cuồng phái người đi điều tra tung tích của đội ngũ kia, nhưng đội ngũ kia sớm đã không còn dấu vết, tựa như biến mất khỏi thế gian này.

Hắn ta lại liều mạng đi tìm vị cô cô kia.

Người cô cô kia rất tốt bụng và hiền hòa, thỉnh thoảng cùng hắn ta nói chuyện phiếm, thậm chí nghe hắn ta thổ lộ tâm tư.

Mà hắn ta cũng thể hiện đủ tâm ý, không chỉ nâng đỡ "Diêm Quân Điện", còn tùy ý "Thần Nha" tiếp tục trở thành tín ngưỡng của không ít địa phương, đồng thời còn đặt tên cho con đường chính của Hoàng Đô là "Thần Điểu Đại Đạo".

Tư tâm của hắn ta chính là "cô cô có thể đưa hắn ta tiến vào Thần mộ".

Trên thực tế, cô cô cũng hứa với hắn ta, nói rằng chờ thân thể hắn ta không còn tốt nữa, sẽ nghênh đón hắn ta tiến vào Thần mộ.

Thiên tử cảm thấy hiện tại đã đến lúc.

Nhưng rất nhanh, hắn ta lại phát hiện cô cô của mình đã biến mất, vô luận tìm thế nào cũng không tìm thấy, cùng lúc với hạ nhân truyền đến tin tức "Thần mộ đã mất tích".

Nhưng Thần mộ sao có thể mất tích?

Chẳng phải nhiều năm qua vẫn luôn nghiêm túc tế bái sao?

Chẳng phải vẫn có người qua lại tấp nập sao?

Chẳng phải vẫn phái không ít điểm tâm lão sư đến sao?

Doanh An càng sợ hãi và tức giận, phong hàn càng nặng hơn, tinh thần và sức lực đều kiệt quệ. Trong lúc ho khan kịch liệt, hắn ta đột nhiên cấp hỏa công tâm, phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ khung cửa sổ.

Hắn ta choáng váng đầu óc, tai ù ù, ghé vào mép cửa sổ thâm cung, thoi thóp.

Trong lúc mơ màng, Thiên tử mơ hồ nhìn thấy bầu trời đầy nắng ngoài cửa sổ, vạn vật đều phủ một lớp áo choàng màu vàng lạnh lẽo.

Hắn ta lại ho khan dữ dội, tưởng chừng như muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng. Sau đó, dùng hết sức ngẩng đầu nhìn lên, hắn ta nhìn thấy trên bầu trời mây mù cuồn cuộn như biển cả, một đám mây trôi trong đó giống như cánh buồm xa xăm...

Cánh buồm càng lúc càng xa, biến mất trong biển mây.

Thiên tử tầm mắt tối sầm, chỉ chốc lát sau, tiếng thét chói tai của cung nữ truyền đến từ xa: "Thái y, truyền thái y!"