← Quay lại trang sách

Chương 887 Thần Mẫu báo mộng, Nguyên Đế vẫn tồn tại (2)

Xin công tử chỉ dạy ta a."

Tôn Cự Lực lập tức quỳ gối trước mặt Lý Nguyên, thình thịch dập đầu.

Lý Nguyên nói: "Ta dạy ngươi."

Hắn vốn dự định đợi tới hoàng thành, sau đó ở trước thiên quân vạn mã "hiện ra bản thể", dễ như trở bàn tay mà trực tiếp phô diễn lực lượng siêu phàm để dọa nạt quân vương, cũng như để câu ra kẻ có khả năng là tồn tại phía sau màn.

Nhưng kế hoạch liên tục thay đổi.

Phương pháp này, kỳ thật không tốt chút nào.

Giống như hai kỳ thủ đánh cờ, trong tay đều cất giấu lực lượng có thể giết chết đối phương, nhưng chỉ có thể dùng một lần.

Vậy nơi nào dùng hết lực lượng này trước tiên?

Đương nhiên trước tiên phải đánh giáp lá cà, cuối cùng ở thời khắc mấu chốt mới dùng lực lượng quyết định một chiêu chiếu tướng.

Lý Nguyên vốn không muốn tham gia vào các thế lực, muốn trực tiếp tiến vào hoàng thành rồi tính sau. Nhưng hiện tại, do cơ duyên xảo hợp mà đến với nghĩa quân, lại còn là hậu bối của tiểu Du Nhi, hắn liền muốn thích ứng với hoàn cảnh, thuận nước đẩy thuyền, đưa nghĩa quân này ra ngoài, tạo dựng danh tiếng cho bản thân, sau đó phất cờ "Gia sư Lý Nguyên", chờ đợi kẻ chủ mưu phía sau xuất hiện, để cho kẻ dó biết rằng "gia sư Lý Nguyên mà người trẻ tuổi kia nhắc đến chính là Lý Nguyên".

Nếu kẻ chủ mưu này vẫn không xuất hiện, hắn cũng không tính toán sử dụng lực lượng bản thể của mình.

Hắn đã trải qua rất nhiều, nên rất rõ ràng cái gì gọi là "Đến lúc cùng đường bí lối, đối phương lại móc ra Gatling"....

Cuối mùa thu.

Có không ít người mới lên núi, cũng có không ít người lặng lẽ xuống núi, đều tự chấp hành nhiệm vụ của mình.

Lý Nguyên một bên huấn luyện Thần Phong doanh, một bên cũng sẽ đi dạy dỗ những hài tử kia.

Trong đám hài tử có Tiểu Hổ, Tiểu Trân đã từng đồng hành, giờ đây mỗi hài tử này đều vô cùng sùng bái mà "tôn sùng Lý Nguyên như thần linh", dù sao cũng đều là hài tử đi ra từ cùng một thôn.

Lý Nguyên cùng Quách Thấm dạy dỗ những hài tử này công pháp do "kiếm pháp Thiên Phong" dung hợp với "bộ pháp Lý gia". Công pháp này cũng đã sớm được Lý Nguyên sửa đổi mà hoàn toàn hòa làm một thể.

Quách Thấm vốn đã thích hài tử, bởi vì Lý Nguyên sẽ đến dạy những hài tử này mà được cha mình cùng với Dương Giang cố ý sắp xếp vào đây.

Những hài tử này đã thích ứng với cuộc sống trên núi, lúc này từng quyền từng quyền đặt nền móng, đánh quyền xong lại ngồi chồm hổm.

Lý Nguyên nhìn những hài tử này, cười nói: "Đều là những trụ cột tương lai của nghĩa quân."

Quách Thấm cũng cười.

Nàng ta rất thích ở bên cạnh Lý Nguyên, nhưng càng ở chung với Lý Nguyên, nàng ta lại càng cảm thấy Lý Nguyên căn bản không thích nàng ta chút nào, hoặc là nói với sự nhạy cảm của nữ nhân, nàng ta cảm thấy Lý Nguyên đã có người trong lòng.

Nàng ta lại càng thích Lý Nguyên hơn, bởi vì nàng ta tự nhận mình cũng có chút xinh đẹp, mà một người nam nhân lại có thể vì nữ nhân trong lòng hắn mà giữ mình trong sạch, hoàn toàn cự tuyệt nàng ta, người nam nhân như vậy thật sự rất tốt.

Nhưng mà, nàng ta cũng không mạnh mẽ tiến đến nữa, chỉ làm bộ như bằng hữu, ở lại bên người Lý Nguyên.

Mọi người đang luyện võ, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng "Ôi".

Hai người nhìn sang liền thấy một nữ hài áo gai tóc đuôi sam, thân hình mất thăng bằng, đột nhiên ngã sấp xuống.

Nữ hài sau khi ngã sấp xuống, vô cùng lo lắng, vội vàng bò dậy, trong ánh mắt ngơ ngác tràn đầy vẻ khẩn trương và ủy khuất.

Quách Thấm nhìn thấy, kêu lên: "A Đình, sao muội lại lén lút đến đây?"

Dứt lời, nàng ta áy náy nhìn thoáng qua Lý Nguyên, nói: "Muội muội của ta không có thiên phú học võ, nhưng lại luôn muốn lén lút học võ. Ta sẽ đưa muội ấy đi."

Quách Thấm chạy lên trước, nắm lấy cánh tay A Đình, nói: "Về nhà thôi."

A Đình rất nghe lời, vừa bị kéo đi liền rời đi, chỉ cúi đầu, có vẻ rất thất vọng.

Lý Nguyên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy muội muội của Quách Thấm, nhìn bộ dạng của A Đình, hắn cười nói: "Để muội ấy thử lại một chút, cho dù không được cũng coi như là rèn luyện thân thể đi."

Quách Thấm cười khổ nói: "Công tử, muội muội của ta thiên phú học võ thật sự rất kém, trước đây ta và cha đều đã dạy muội ấy rất nhiều lần, nhưng muội ấy căn bản không học được."

Lý Nguyên nói: "Để muội ấy thử lại đi."

Dứt lời, hắn nhìn về phía nữ hài áo gai, mỉm cười xoa xoa đầu nữ hài.

A Đình ngơ ngác nhìn hắn, đồng tử co lại, không biết đang ngẩn ngơ nhìn điều gì.

Quách Thấm nói: "Còn không mau cảm ơn công tử?"

A Đình rụt rè nói: "Cảm ơn, cảm ơn người."

Sau đó, nữ hài lại vội vàng chạy trở về, đứng dưới ánh mặt trời cố gắng giữ thăng bằng.

Nhưng tính cân bằng của nữ hài quá kém, ngồi xổm một lúc liền ngã ngồi xuống, sau đó lại cố gắng đứng lên, lau mồ hôi, tiếp tục ngồi xổm, nghị lực của nữ hài quả thực kinh người....

Thành trấn xung quanh Thiên Hành Sơn

"Thần Nha giáo" đang đi khắp nơi cứu trợ những bách tính khổ cực, có người còn dùng thảo dược để cứu người.

Số lượng tín đồ của giáo phái ngày càng tăng.

Bởi vì "Thần Nha giáo" đã tồn tại lâu đời nhưng luôn vô hại, lại có không ít người trong quan phủ cũng thờ phụng "Thần Nha nương nương", cho nên quan phủ về cơ bản cũng mặc kệ.

Chỉ là không ai biết "Thần Nha giáo" này cũng là một trong mười tám lộ nghĩa quân.

Ban đầu "Thần Nha giáo" ủng hộ một thế lực khác, nhưng khi Dương Giang và Quách Khê thể hiện thực lực và giành được ngôi đầu, giáo phái này liền thay đổi mục tiêu, dù sao Dương Giang cũng không hề kém cỏi.

Ở Đại Chu Trung Thổ, không ít người thờ phụng "Thần Nha nương nương"."Thần Nha giáo" xuất hiện đúng thời cơ, lúc ban đầu chỉ do một số tín đồ thờ phụng "Thần Nha nương nương" tạo thành, dần dần trở nên có tổ chức.

Ngày hôm nay,

Đầu Đông,

Tiểu Tuyết.

Đoàn người đội nón có gắn lông vũ, che mặt bằng lụa đen, trên thắt lưng đeo đoản đao, khí chất trang nghiêm nghiêm túc, bước đi đều đều. Gió tuyết thổi qua mặt họ sắc bén như dao, nhưng không khiến họ chậm trễ nửa bước.

Họ đi trên đường núi, ngẩng đầu ưỡn ngực, tựa như những tôi tớ đầy thành kính đi trong cung điện đá cẩm thạch dày nặng hướng thần linh cầu nguyện, quanh thân tràn đầy lãnh đạm. Lãnh đạm với bản thân, lãnh đạm với người khác, quanh quẩn một thứ thần tính cổ quái.

Những người này lên Thiên Hành Sơn, liền đi thẳng đến chủ doanh ở trung tâm nghĩa quân.