Chương 889 Thần Mẫu báo mộng, Nguyên Đế vẫn tồn tại (4)
Bành!!
Với một nhát rìu, đao khách chỉ cảm thấy tay mình chịu một lực lượng bạo liệt, tê dại, rồi mất đi tri giác.
Loảng xoảng một tiếng, thanh đao rơi xuống đất.
Đao khách hoảng sợ ngẩng đầu, chỉ thấy chiếc rìu thứ hai đang vù vù trong không trung, xoáy thành một vòng tròn màu bạc đẹp mắt.
Máu bắn tung tóe, đầu đao khách bay lên.
Giữa không trung, đôi mắt trên đầu vẫn trừng lớn, tràn ngập kinh hãi và không dám tin.
Lạch cạch.
Đầu rơi xuống đất, lăn qua một bên vào lá khô bùn nhão.
Tôn Cự Lực thu hồi rìu, cười hắc hắc, ôm quyền với kiếm khách kia, rồi chạy đến chỗ khác hỗ trợ, miệng lẩm bẩm: "Hai cái rìu này của lão tử thật đúng là lợi hại, đúng là vô địch thiên hạ, hắc hắc hắc!"
Gã vô cùng phấn khích.
Nhưng nghĩ lại, cho rằng bộ pháp môn dùng rìu này của gã hoàn toàn do Công tử Vũ truyền thụ, tâm trạng lại không khỏi hơi sa sút.
Nhưng sau đó khi nghĩ lại, gã lại nghĩ rằng "Công tử Vũ" lão nhân gia cao cao tại thượng, không tham dự vào việc "Thiên hạ", vậy Tôn Cự Lực gã vẫn là lợi hại.
Theo thời gian trôi qua,"Công tử Vũ" vốn chỉ chấn động Lục Lâm Minh bắt đầu vang vọng toàn bộ thiên hạ.
Không ít người đều biết sự tồn tại của vị này.
Vị này dường như có một bàn tay vàng, bất kỳ người võ lâm được hắn dạy dỗ đều trở thành cao thủ.
Phải biết rằng, pháp môn của mỗi người trong võ lâm kỳ thật khác nhau, tập tính khác nhau, sở học binh khí cũng khác nhau. Điều đó nói lên rằng không phải cứ nắm giữ một bộ công pháp là có thể dạy dỗ.
Dù sao ngộ tính, căn cốt đều có sự khác biệt.
Võ công cao minh, không phải ai cũng có thể luyện được.
Nhưng Công tử Vũ thì sao?
Công tử Vũ hữu giáo vô loại, mười tám loại võ nghệ, mọi thứ đều dạy.
Người dùng đao, hắn có thể dạy.
Người dùng kiếm, dùng rìu, dùng roi, dùng giáo, hắn đều có thể dạy được mọi sự.
Không chỉ có thể dạy, mỗi người hắn dạy ra đều biến hoá nhanh chóng, thực lực tiến bộ vượt bậc, đạt đến cấp độ cao hơn..
Những người này phần lớn là hào kiệt của lục lâm.
Trong mắt Võ bộ, những hào kiệt của rừng xanh này chỉ là những con chó săn nhỏ, chỉ biết nhe răng trợn mắt, còn về giết người thì thực sự không sánh bằng bọn họ.
Nhưng dưới sự dạy dỗ của "Công tử Vũ", đám chó sói nhỏ này đều biến thành mãnh hổ chọn người mà cắn xé.
Võ bộ chấn kinh.
Thiên hạ chấn kinh.
Ai cũng bắt đầu hỏi thăm sự tích của Công tử Vũ.
Mà đúng lúc này, một tin tức nhẹ nhàng lan truyền ra ngoài.
Sư phụ của Công tử Vũ tên là... Lý Nguyên.
"Lý Nguyên là ai? Lý Nguyên này rốt cuộc là ai?! Ở đâu ra vậy?"
Binh chủ Võ bộ lạnh lùng chất vấn mọi người....
"Lý Nguyên?"
Yến Vân, Lý gia chủ luôn luôn khiêm tốn chống gậy đứng dậy, khom lưng đi tới từ đường, nhìn lên tổ tiên được gia tộc cung phụng ở vị trí cao nhất của từ đường.
Y vĩnh viễn biết mọi thứ của Lý gia do ai ban tặng.
"Ai" đó chính là Lý Nguyên.
Rất nhanh, một nam tử trung niên mang theo vài phần nho nhã vội vàng đi vào, nói: "Cha, bên ngoài có tin tức."
Gia chủ Lý gia Lý Hổ giơ tay lên, sau đó ho khan nói: "Minh Trạch a, siêu phàm đã biến mất từ lâu, cái tên Thần Ma đã bị lãng quên, vị này há có thể làm ra được hạo kiếp thiên địa? Có lẽ đó chỉ là có dụng tâm kín đáo để tạo thế mà thôi."
Lý Minh Trạch nắm chặt tay, lạnh lùng nói: "Cha, người này đã đáng giận như thế, vậy Lý gia ta có cần phải ra tay không? Dù sao điều này cũng liên quan đến danh tiếng của tổ tiên."
Lý Hổ lắc đầu, nói: "Đừng nóng vội, nghĩ kỹ rồi mới làm. Minh Trạch, sao con vẫn còn trẻ con thế?"
Lý Minh Trạch ngượng ngùng cười cười, nói: "Đây không phải do có liên quan đến tổ tiên sao? Người khác lấy danh tiếng tổ tiên nhà ta ra bên ngoài mua danh chuộc tiếng, nhi tử tức giận."
Lý Hổ nói: "Tạm thời quan sát. Đã có thanh danh này, có lẽ vẫn là có vài phần bản lĩnh. Nhưng nếu thật sự có liên quan đến tổ tiên, vậy tuyệt đối không chỉ như vậy."
Lý Minh Trạch cung kính nói: "Vâng."...
"Mỹ nhân nhi."
"Mỹ nhân nhi, các người trốn ở đâu vậy?"
"Nếu không đi ra, trẫm sẽ giết các người, hắc hắc..."
Hoàng đế tai to mặt lớn mặc long bào đang bịt mắt ở tẩm cung.
Xung quanh đều là mỹ nhân mà hắn ta chọn lựa ra.
Các mỹ nhân nhao nhao tránh né, rồi lại sợ hãi do dự.
Chỉ vì tên bạo chúa này cầm dao trong tay.
Hắn ta sau khi bắt được người, nếu như tâm tình tốt, hắn ta sẽ thả mỹ nhân sau khi "Tốt" kia.
Nếu như tâm tình không tốt, sẽ sau khi hoan hảo xong, trực tiếp giết người, sau đó còn cười ha ha.
Nhưng hắn ta lại định ra quy củ, nếu trong vòng nửa canh giờ, hắn ta không thể bắt được mỹ nhân, như vậy... tất cả mỹ nhân đều sẽ phải chết.
Trong lòng các mỹ nhân sợ hãi vạn phần.
Hoàng đế lại thích thú.
Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, trên mặt đất lại tản ra khí tức dâm mỹ cùng huyết tinh, còn có thị vệ đang cẩn thận dọn dẹp thi thể mỹ nhân.
Hoàng đế thần thanh khí sảng mà ngồi xuống, Đúng lúc có nội thị vội vàng đi vào, tiến đến bên tai hắn ta nhẹ nhàng nói vài câu.
Hoàng đế nhíu mày nói: "Lý Nguyên? Lại là loạn thần tặc tử! Nói cho trẫm biết làm gì, đi nói cho đại tướng quân cùng binh chủ a.
Âm dương hoan hợp, tùy tâm sở dục, đoạt đi khí người luyện đan bổ người, mới có thể trường sinh a, đây chính là biện pháp Thiên sư dạy trẫm, hắc hắc...
Đi đi, chớ chậm trễ trẫm tu hành."
Nội thị muốn nói lại thôi.
Thần sắc Hoàng đế trở nên lạnh lùng.
Nội thị kia hoảng sợ vội vàng quỳ xuống, sau đó vội vàng nói: "Bệ hạ, bệ hạ, người kia tên là Lý Nguyên, tên là Lý Nguyên a."
Hoàng đế gãi gãi đầu, một cước đạp xuống, nói: "Lý Nguyên thì sao?"
Nội thị kia không dám nói nữa, liên tục dập đầu.
Hoàng đế hỏi: "Có chuyện gì với Lý Nguyên vậy?"
Nội thị vội cung kính nói: "Năm đó ngoại tổ của Tuyên Đế, phụ thân của Quận chúa Trung Kinh, huyết tẩy Hồng Nhạn lâu, vị kia... Tên là Lý Nguyên. Nghe đồn... nghe đồn, Nhân Hoàng Vũ Liệt Đế cũng có quan hệ mật thiết với hắn, đây là nhân vật thần thoại thời đại."
Hoàng đế im lặng, giống như đang sững sờ, lại giống như đang nhớ lại, nhưng chợt lại lạnh lùng nói: "Người đâu, kéo ra ngoài chém! Loạn thần tặc tử mà cũng được ngươi nói là tổ tông của trẫm? Ngươi thật đúng là tội đáng chết vạn lần a!"