Chương 894 Thần triều Ma triều? Gặp lại Đường Niên (1)
Đầu thu.
Rừng hoang.
Keng!
Thanh kiếm sắc bén đột nhiên được rút ra khỏi vỏ.
Quách Khê vung kiếm lên cổ, thê lương nói: "Công tử! Hết thảy đều là lỗi của ta, Tiểu Thấm không hề biết chuyện đó! Xin ngài tha cho nó!"
Đương!
Vừa dứt lời, thanh kiếm liền tuột khỏi tay.
Đó chỉ là một hòn đá nhỏ.
Nhưng hòn đá nho nhỏ ấy đã khiến thanh kiếm của Quách Khê rời khỏi tay.
Lý Nguyên liếc mắt nhìn gã một cái, thản nhiên nói: "Ngươi phát hiện bóng dáng một nhóm nhỏ kẻ địch, vì phòng ngừa đánh rắn động cỏ, nên bảo Quách Thấm đi thông tri cho ta. Sau đó chúng ta liên thủ chém giết Binh chủ Võ bộ và Thiên sư của Thiên sư phủ. Chỉ tiếc thân binh của ngươi toàn bộ chết trận."
Quách Khê:...
Quách Khê nhìn về phía Lý Nguyên, còn có Quách Thấm, hai mắt đỏ hoe.
Gã cúi đầu xuống, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Lý Nguyên, cũng là từ biệt, thở dài một tiếng, không biết nói gì cho phải.
Quách Thấm hai mắt cũng đỏ hoe, nhìn cha mình đang quỳ đằng kia, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, nàng ta cũng đã biết hết mọi chuyện, biết rằng lão cha thế mà lại lợi dụng mình.
Nhưng mà, lão cha dẫu sao cũng là cha nàng ta, nàng ta có thể làm thế nào đây?
Chậm rãi, Quách Thấm cũng khuỵu gối, muốn quỳ xuống trước mặt Lý Nguyên, lại được Lý Nguyên nâng lên.
"Đừng quỳ nữa. Chúng ta mau trở về trong thành, nói không chừng còn có kẻ địch tới."
Lý Nguyên nói xong, liền đi về phía trước.
Cha con Quách gia bám sát theo sau.
Quách Khê đột nhiên nói: "Công tử, từ nay về sau không bằng để Thấm Nhi ở bên cạnh hầu hạ ngài."
Lý Nguyên dừng chân, nghiêng đầu, đã thấy tiểu mỹ nhân áo xanh vốn chỉ có hai mắt đỏ hoe, nhưng lúc này mặt cũng đỏ bừng, khi nhìn thấy hắn, thế mà lại dũng cảm nhẹ giọng nói: "Thấm Nhi nguyện ý."
Đừng nhìn Quách Thấm ở trước mặt Lý Nguyên chỉ trông như một tiểu nha đầu, nhưng ở bên ngoài, Quách Thấm là nữ tướng được rất nhiều thần tướng trẻ tuổi trong nghĩa quân hâm mộ, cũng là "Bích Hà tiên tử" nức tiếng giang hồ.
Có thể nói, Quách Thấm chỉ cần biểu hiện ra một chút ý đồ muốn thành thân, bà mối ngoài cửa liền muốn xếp hàng từ cửa đông đến cửa tây thành Tây Kinh.
Nhưng mà, hiện tại tiên tử như vậy thậm chí ngay cả "thê danh" cũng không cần, liền đồng ý hầu hạ Lý Nguyên.
Hầu hạ là gì?
Là làm thiếp thất.
Lấy thân phận của Quách Thấm, cho dù nàng ta có gả đi đâu thì cũng sẽ tuyệt đối không thể làm thiếp.
Lý Nguyên chậm rãi lắc đầu, nói: "Quách cô nương, cô nương không cần đi theo ta, cô nương nên có cuộc sống tốt đẹp hơn."
Quách Thấm sửng sốt, đang định nói thêm thì đã thấy Lý Nguyên xoay người lại, lướt đi. Vẻ mặt Quách Thấm lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó lại hiện ra vài phần thất vọng cùng mất mát.
Nhưng rất nhanh, Quách Thấm lại thu liễm cảm xúc, đi theo Quách Khê....
Hơn một tháng sau.
Trước khi trận tuyết lớn đầu đông rơi xuống, có tin tức từ phương xa truyền đến, nói rằng Thiên tử đã dời đô từ Trung Kinh đến cố đô của Tàng Long đạo - Ngọc Kinh.
Mà thành Trung Kinh chỉ còn lại một vị danh tướng của Binh bộ trấn thủ.
Bên phía nghĩa quân tất nhiên cũng biết được chuyện Binh chủ cùng Thiên sư bị đánh bại, nhất thời sĩ khí tăng vọt.
Không ít thần tướng và thần binh đều hô lớn "Vào mùa đông năm nay muốn ở trong hoàng cung Trung Kinh, nhìn xem chiếc giường mà Thiên tử kia đã ngủ với nữ nhân là cái dạng gì".
Trong nghĩa quân có rất nhiều bách tính, cỏ dại lại càng nhiều, rất nhiều người trong số họ đều chẳng có cái gì, hai tay áo trống trơn, trong bụng tràn ngập tà hỏa.
Tà hỏa này làm cho bọn họ nằm mơ cũng muốn đi Hoàng Đô Trung Kinh tàn sát bừa bãi một phen?
Nữ nhân, châu báu, mọi thứ!
Thứ mà bọn họ khao khát đều có ở Hoàng Đô Trung Kinh.
Chỉ cần có thể công phá tòa thành kia, bọn họ có thể đạt được tất cả những gì mình muốn.
Cho nên, ngay cả khi mùa đông đến gần, các lộ nghĩa quân cũng đang tranh thủ tiến đánh các thành trấn.
Hễ công phá được một nơi nào đó, những gia tộc quyền quý trong thành trấn đó liền trở thành "chiến lợi phẩm" tốt nhất, không ít thần tướng nhào tới, giết người, phân chia vàng bạc và nữ nhân.
Uy danh của Công tử Vũ cũng trở nên vang dội khắp thiên hạ, dù sao ai cũng biết Binh chủ và Thiên sư, tám chín phần mười chính là do vị Công tử Vũ này giết chết.
Có Công tử Vũ ở đây, không người nào có thể thực hiện được kế hoạch chém đầu Thần Vương.
Mà trên thực tế, kế hoạch chém đầu cũng đã thất bại, dù sao ngay cả Binh chủ Võ bộ cũng đã chết, ngay cả Hoàng đế cũng sợ hãi đến mức phải dời đô....
Mùa đông.
Tây Kinh.
Tuyết lớn.
Tháng chạp.
Lý Nguyên đã dùng tới thảm lông tơ xa hoa, ngay cả rượu cũng từ loại bình thường mấy văn tiền một lượng đổi thành loại trân quý không biết của nhà quyền quý nào đó.
Gian nhà hắn đang ở, cũng là châu quang bảo ngọc, trên kệ kho báu bày đầy các loại bảo vật quý giá như san hô, đồ cổ, và đồ chạm khắc bằng ngọc bích.
Bên ngoài sân có hành lang gấp khúc, hai bên là sương phòng.
Các nha hoàn và thị nữ xinh đẹp, đều là hiếu kính đến từ khắp nơi.
Dẫu sao, dù là Thần Vương hay bất kỳ ai, hễ công phá một tòa thành trì, sau khi thu được lợi ích, chắc chắn sẽ đưa "khối thịt mập mạp nhất" trong số đó đến bên trong phủ đệ của Công tử Vũ.
Chưa kể đến công lao to lớn của Công tử Vũ thì đã có hơn phân nửa thần tướng trong nghĩa quân, những người chiến đấu đặc biệt dũng mãnh kia đều được hắn chỉ bảo.
Lúc chia cắt chiến lợi phẩm, cho dù Lý Nguyên căn bản không có ở hiện trường, cũng không thể thiếu lại càng không dám thiếu phần của hắn.
Cho nên, trong số những thị nữ và nha hoàn này, thậm chí có không ít là tiểu thư của nhà quyền quý nào đó, phu nhân thân phận cao quý nào đó và tiểu thiếp xinh đẹp múa giỏi nào đó
Nếu như Lý Nguyên nguyện ý, hắn thậm chí có thể đóng cửa lại, bắt chước bạo quân kia bức ép những tiểu thư và phu nhân này cởi quần áo, chạy trốn, truy đuổi, chơi đùa ở trong tuyết...
Nhưng tình cảnh như vậy lại căn bản không cách nào làm cho Lý Nguyên vui vẻ.
Về việc hắn nhận lấy những thị nữ này, cũng chỉ là bởi vì hắn biết, nếu như hắn không nhận, những nữ tử đáng thương bị đưa đến trước mắt hắn này sẽ gặp phải dạng vận mệnh gì.
Trong thời kỳ loạn lạc, vẻ đẹp của nữ nhân là một tội lỗi, đặc biệt là khi trở thành tù nhân, tội lỗi này sẽ mang đến cho họ trải nghiệm "sống không bằng chết".
Vì vậy, Lý Nguyên nhận lấy những miếng thịt béo tốt nhất này.
Thế nhưng, hắn lại một miếng cũng không ăn, chỉ thu lại mà thôi.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lịch sử mấy ngàn năm rộng lớn được ghi trong sử sách trước khi xuyên không.
Hưng, bách tính khổ.
Vong, bách tính khổ.
Khi đó hắn chưa từng nghĩ tới, chính mình cũng có ngày tham dự và trải qua mọi thứ.
Hiện tại nghĩa quân mới lấy được chút thành tựu, liền từng người từng người lộ nguyên hình.
Như vậy nếu thật sự công phá Hoàng Đô, Lý Nguyên đã có thể tưởng tượng được khung cảnh kia.
Ngọn lửa hừng hực, các nơi thiêu đốt, bụi mù dâng trào, khắp nơi kêu rên.
Trong Hoàng Đô, các tướng quân dã man thô lỗ vội vã xông vào, cướp đoạt những phi tử, cung nữ, quý nhân chưa kịp rời đi theo Thiên tử.
Đến lúc đó, khắp nơi đều là khung cảnh dâm mỹ, chém giết, nhà nào cũng đóng chặt cửa, rồi lại bị loạn quân xông vào cướp bóc một trận.
Mà đó mới chỉ là khởi đầu.
Khi mọi người phát hiện ra chỉ cần dùng vũ lực gõ cửa Hoàng Đô, là về sau có thể hưởng thụ đãi ngộ của Hoàng đế, thì các cuộc khởi nghĩa sẽ lần lượt xuất hiện ở các nơi.
Thiên hạ, sẽ đại loạn.
Trước kia dân chúng chưa từng nghĩ tới mình thực sự có thể lay động được hoàng triều. Bởi vì khi đó, nhân số dù có bao nhiêu cũng không có tác dụng, một cường giả liền có thể bằng cả ngàn quân. Mà hoàng thất nắm giữ nhiều tài nguyên nhất, nội tình phong phú, sau lưng có "Bắc Đẩu" và "Tử Vi" âm thầm giúp đỡ nên đương nhiên không ai có thể lay động được.
Nhưng hiện tại, những thứ này đều không còn.
Dân chúng bị buộc phải khởi nghĩa, lại đột nhiên phát hiện ra hoàng tộc không thể lay động trước kia dường như cũng không lợi hại như vậy. Họ thấy được hy vọng, vả lại sắp có được tiền lệ công phá hoàng thành.
Có tiền lệ này, sẽ có vô số người theo sát phía sau.