← Quay lại trang sách

Chương 900 Ngừng chiến, ngủ sâu lần nữa (3)

Hoa nở ba mươi sáu cánh.

Ánh sáng chói quá khiến hai gò má lạnh toát.

Những phàm nhân đang nghĩ đến việc trở thành Thần.

Thần cũng muốn trở thành phàm nhân.

Giấc ngủ sâu cũng giống như hành trình trên một chuyến tàu.

Chẳng qua, hai bên xẹt qua không phải khung cảnh ngược dòng, mà là thời gian.

Chợp mắt một lúc, khi mở mắt ra lần nữa, ngoài cửa sổ vừa thay đổi thế giới, cũng thay đổi niên đại.

Thời gian trôi qua, cảm giác mệt mỏi mãnh liệt ập đến.

Lực lượng khủng bố chiếm cứ thể xác phàm tục, cho dù thể xác này là của thiên nhân cũng không ngăn được.

Khi một giây cuối cùng của mười hai canh giờ đi tới, thể xác kia liền tan thành mây khói trong bóng tối.

Lý Nguyên nhắm hai mắt lại.

Cảnh cuối cùng là màn đếm ngược hoàn toàn mới.

Nhưng hắn không thấy rõ, có lẽ phải đợi đến khi tỉnh lại lần nữa mới có thể biết đã qua bao lâu.

Linh khí nồng đậm, thật giống như là một vị tuyệt đỉnh cường giả quán đỉnh và truyền công.

Hai khối khôi lỗi cuối cùng còn sót lại của thời đại cũ chậm rãi có sức sống.

Nhưng sức sống vẫn tiếp tục tăng vọt.

Các thành viên khôi lỗi của Đường Môn lúc trước từ bên ngoài Kiếm Sơn quan đi tới, sáp nhập với Đường Môn, từ lâu đã dùng các loại thảo dược và các loại phương pháp để trị liệu cho đại tiểu thư của chúng.

Đại tiểu thư không chỉ là đại tiểu thư của họ, mà còn là người sáng tạo ra chúng.

Đại tiểu thư là gia đình của chúng, cũng là chủ nhân của chúng.

Rất lâu sau đó,

Đường Thập Nhất mở mắt.

Đó là một đôi mắt to toát lên vẻ dữ tợn.

Khôi lỗi cao ba trượng, có người nào không thấy khủng bố?

Nàng cảm nhận được lực lượng cường đại chưa từng có, giống như đã hoàn toàn trở lại trình độ ngũ phẩm lúc trước.

Rắc...

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Đường Thập Nhất chuyển động thân thể hoàn toàn mới một chút, hay nói đúng hơn là hai bộ thân thể.

Mọi thứ đều hoàn hảo.

"Nguyên Đế?" Nàng khẽ gọi một tiếng, nhưng quả nhiên không nhận được câu trả lời như dự đoán.

"Tiểu thư?" Nàng hét lên lần nữa, và kết quả... không có gì bất ngờ.

Thanh âm quanh quẩn ở tầng dưới cùng của băng tháp trống rỗng, càng làm lộ vẻ tĩnh mịch và an tĩnh.

Đường Thập Nhất chỉ là khôi lỗi, nhưng lúc này lại cảm nhận được một loại cảm giác sứ mệnh nặng nề.

Nàng im lặng cúi người, cầm lên hai thanh đao mà Lý Nguyên lưu lại, xoay người đẩy ra cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng.

Ánh sáng mờ nhạt lấp đầy, nhưng không chói mắt.

Leo lên cầu thang, Đường Thập Nhất đi tới tòa tháp cao chín tầng, dõi mắt nhìn về phía xa, đã thấy cuồng phong thổi tuyết, thương sơn trắng xóa.

Nàng nhẹ nhàng nhảy lên, liền nhảy qua vách núi cao mấy chục trượng, sang phía bên kia.

Trong màn tuyết bay, các đệ tử Đường Môn đang túc trực giật mình, đang muốn sẵn sàng đón địch, lại nghe thấy giọng nói uy nghiêm từ trong khôi lỗi truyền ra.

"Là ta."

Hai chữ ngắn ngủn rơi xuống, đệ tử Đường Môn nhao nhao quỳ xuống, miệng hô: "Tham kiến môn chủ."...

Mùa xuân năm sau.

Một chiếc liễn khoa trương cao hơn ba trượng xuất hiện trước cửa Đường Môn.

Nâng liễn chính là tám cơ quan khôi lỗi.

Bên ngoài, là khoảng tám trăm đệ tử Đường Môn.

Thêm nhiều đệ tử đã dẫn đầu rời đi, mở đường cho môn chủ.

Mà môn chủ... thì vào lúc này mới xuống núi.

Hơn hai tháng sau.

Một chiếc liễn tựa như pháo đài di động xuất hiện ở dưới chân thành Trung Kinh.

Thành Trung Kinh đã mệt mỏi không chịu nổi nữa, tuần tra thành không chỉ là những binh lính nữa, mà còn có rất nhiều người mặc quần áo bình dân, nam nữ đều có, ánh mắt tuyệt vọng, tay chân bị thương, thiếu tay thiếu chân đều là chuyện thường, nhưng lại vẫn miễn cưỡng chống đỡ.

Bên ngoài thành Trung Kinh, càng ngày càng nhiều nghĩa quân hội tụ đến.

Mắt thấy Hoàng Đô sắp bị triệt để công phá.

Nhìn mà xem, tòa cố đô vốn mang theo vinh quang từ thời Nhân Hoàng này sắp rơi vào máu và lửa.

Nghĩa quân đã không còn quan hệ với chữ "Nghĩa", chẳng qua là một đám thổ phỉ dùng cờ hiệu chữ "Nghĩa" mà thôi.

"Công thành!"

"Trong vòng ba ngày, nhất định sẽ đánh hạ!"

"Ha ha ha!"

Đã có thần tướng của Thần triều chuẩn bị tiệc mừng công.

Bọn họ đã thỏa thuận tốt, muốn mở tiệc trong hoàng cung, muốn để những phi tần cao quý đó ngồi trên đùi bọn họ, hầu rượu cho bọn họ, và hầu ngủ cùng bọn họ.

Bọn họ muốn dùng phương thức thô lỗ nhất, táo bạo nhất để đối phó tòa thành cổ này, muốn cho những quyền quý đã từng ức hiếp bọn họp phải thần phục dưới chân bọn họ, trở thành nô bộc bị bọn họ tùy ý quát lớn.

Sự kiên trì kéo dài khiến cho Thần Vương đã đích thân hạ lệnh, hứa hẹn "Nếu như thành bị phá, binh lính sẽ được thả lỏng ba ngày".

Đây không khác gì thuốc kích thích tốt nhất.

Một đám thần binh giống như được tiêm máu gà, chờ đợi cổng thành sắp bị phá vỡ kia triệt để ngã xuống.

Nhưng mà đúng lúc này, một cái liễn khổng lồ kỳ lạ, trông như đang chứa người khổng lồ xuất hiện ở phía dưới Hoàng Đô, ngăn cách nghĩa quân với Hoàng Đô.

Bởi vì y phục Đường Môn rất rõ ràng, trong nghĩa quân cũng có một số người hiểu biết.

Rất nhanh đã có thần tướng dẫn binh ra khỏi hàng chất vấn.

Nhưng mà, Đường Môn không có người trả lời.

Trong liễn lại ném ra một thanh đao.

Có cơ quan khôi lỗi giơ cao thanh đao này, bước về phía trước, sau đó đệ tử điều khiển khôi lỗi cao giọng hô: "Ngừng chiến!!"

Thần tướng nhìn về phía thanh đao kia, liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là thanh đao của Công tử Vũ.

Trong liễn to lớn truyền đến thanh âm.

"Đây là ý tứ của Công tử Vũ, Nguyên Đế, còn có Đường lão thái thái nhà ta."

Đại chiến dẫn đến trăm họ lầm than, lại không biết còn muốn đưa tới bao nhiêu hỗn loạn.

Nhưng ai có thể khiến nó dừng lại?

Thần tướng kia sửng sốt một chút, chợt cười ha ha: "Chúng ta rất ngưỡng mộ Thần Quân, nhưng nếu Thần Quân muốn chúng ta buông miếng thịt mỡ đã đến miệng này thì tuyệt đối không có khả năng!"

Về phía Đường Môn, không còn tiếng động nào nữa.

Chỉ là một giây tiếp theo, rèm liễn vén lên, một cái bóng đen cường tráng và khủng bố đến khó có thể hình dung từ trong đó bay ra, tựa như thần linh đến thiên hạ này, quan sát mỗi một vị nghĩa quân.

Uy áp mạnh mẽ căn bản không thuộc về thời đại này ập xuống như thủy triều, đè phàm nhân xuống giống như bị chết đuối, từng người đều khó có thể hô hấp, nhịp tim như muốn ngừng đập.

Thần tướng vừa rồi nói không có khả năng hoảng sợ ngã từ trên ngựa xuống, toàn thân run rẩy, khóc không ra nước mắt, gã sợ hãi nhìn lên hình tượng không thể vượt qua trên bầu trời.

Đường Thập Nhất thản nhiên cất tiếng: "Ngươi vừa nói gì?"

Bốn chữ như sấm sét giáng xuống, khiến viên thần tướng kia hoảng sợ đến mức tè ra quần, lẩm bẩm: "Có thể... hoàn... hoàn toàn có thể..."

Thử nghĩ, trong thời đại không có quân trận, một võ giả ngũ phẩm cũng đủ sức tàn sát cả vạn quân.

Mùa thu năm sau.

Thần Triều ở Tây Kinh, Thần Vương uy nghi ngồi trên vương tọa, phía trên treo lơ lửng một thanh đao sắc bén.

Cùng lúc đó, Đại Chu ở Ngọc Kinh, Doanh Mạt đã chết trong bạo loạn, tân hoàng run rẩy lên ngôi. Tân hoàng ngồi trên long ỷ, cả người bồn chồn, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy lưỡi đao sắc bén chĩa thẳng vào cổ mình.

Bên cạnh tân hoàng là một gương mặt không xa lạ gì với triều đình, chính là Lý Minh Trạch, gia chủ mới của Lý gia.

Sau khi lui triều.

Lý Minh Trạch lại đi cung tiễn sứ giả Đường Môn sắp sửa rời đi.

Mùa đông năm ngoái... Minh Nguyệt Tôn Chủ của Đường Môn, với thân thể Thần Ma cao ba trượng, mang theo ba ngàn đệ tử Đường Môn, bất ngờ tấn công Ngọc Kinh, nhanh chóng nắm giữ quyền kiểm soát đại cục.

Nhờ có Thiên Sách Lâu thu thập tin tức khắp nơi, Lý gia đoán được sự thật, lập tức xuất động đại quân nhanh chóng trở về kinh thành, hoàn thành cuộc gặp gỡ với Minh Nguyệt Tôn Chủ. Đồng thời, họ sử dụng quân đội tinh nhuệ của Lý gia để ổn định tình hình, khống chế cục diện.

Viên đá lót đường cho cuộc gặp gỡ là bức tượng tổ tiên được thờ trên đỉnh miếu của Lý gia.

Minh Nguyệt Tôn Chủ đương nhiên biết rõ mục đích thành lập Lý gia, lúc này lại muốn tuân theo ý nguyện của vị tổ tiên kia để ổn định đại cục. Do vậy, việc để Lý gia nắm giữ chức Nhiếp Chính Vương cũng là một lựa chọn không tồi.

Và thế là... Lý Minh Trạch lên nắm quyền....

Ánh sáng yếu ớt le lói từ xa truyền đến.

Tại Luân Hồi Giới, vô số linh hồn vẫn giữ nguyên hình hài lúc còn sống, cúi đầu thong thả bước đi, xếp thành hàng dài vô tận, từng người một tiến về phía trước.

Tốc độ đốt cháy của Lư Hồn ngày càng chậm lại.

Một bóng người mặc áo đỏ cũng chậm rãi đi theo sau những linh hồn.

Xa xa phía sau, hai linh hồn mới cũng gia nhập đội ngũ.

Bạch Tâm Huyền và Mộng Hạnh Tiên rốt cuộc không thể sống sót.

Ngồi thẫn thờ trên cây cầu huyết nhục... Chỉ còn lại Lý Bình An, người không biết hiện tại, không biết bản thân, hoàn toàn lạc lối.

Đám thần ma hỗn loạn trong Địa ngục nhìn lên thiên đường, chứng kiến hàng dài người phàm lần lượt bước vào Lư Hồn để bị thiêu đốt.

Tuy nhiên, Lư Hồn dường như đang gặp rất nhiều vấn đề trong quá trình vận hành.

Đùng!

Lại một linh hồn khác chứa đựng ký ức tiền thân bị Lư Hồn ném ra ngoài mà chưa từng bị thiêu hủy, ném về phía Luân Hồi Đạo, đầu thai vào nhân gian.

Nếu thời gian kéo dài, có thể phát hiện ra rằng hiện tượng này không còn là ngoại lệ nữa.

Nói cách khác, sẽ có ngày càng nhiều "Người sống lại" xuất hiện trên nhân gian!