Chương 918 Thu bốn tỳ nữ, tuần tra lãnh thổ (1)
Trở thành môn chủ của Đường Môn, Lý Nguyên lập tức cảm thấy bản thân bị vướng vào vô số công việc vặt vãnh.
Trước đây, hắn chưa từng gặp qua loại tình huống này.
Bởi vì phần lớn thời gian, hắn hoặc là ẩn mình sau màn, hoặc là làm cái chưởng quỹ nhàn hạ, căn bản không phải tự mình xử lý công việc.
Ở thời đại trước, hắn từng làm Hoàng đế, nhưng là một Hoàng đế giả vờ ốm yếu, mọi việc thực tế đều do Tạ Vi lo liệu. Hắn từng làm minh chủ Tiên Minh, nhưng là minh chủ "chỉ hưởng tài nguyên, không quản việc", người thực sự quản lý là trưởng lão và tông chủ các tông môn Tiên Vực.
Nhưng lúc này lại khác.
Lúc đó, hắn muốn ẩn mình, muốn tên của mình biến mất khỏi thế giới, cho nên mãi đến sau này, cái tên "Lý Nguyên" mới như quái vật nổi lên từ biển sâu, khiến người ta kinh hãi.
Mà hiện tại, hắn không thể khiêm tốn nữa, người cai quản non sông há có thể là hạng người vô danh?
Vì vậy, hắn bắt đầu xử lý công việc.
Lý Nguyên rất nghiêm túc và cũng rất vui vẻ khi xử lý những việc vặt vãnh này, tựa như chính thức trở thành môn chủ Đường Môn, mọi việc đều suy nghĩ cho Đường Môn, thậm chí có xu hướng coi Đường Môn là sản nghiệp phát triển của gia tộc.
Không ai có thể đoán được mục đích thật sự của hắn, chỉ vì tất cả mọi người chỉ nhìn thấy vị môn chủ Đường Môn mới kế nhiệm này không chỉ có ài năng đáng kinh ngạc mà còn vô cùng tham vọng.
Nhưng trên thực tế, mục đích của Lý Nguyên là muốn "làm cho trái tim của mình một lần nữa rơi xuống nhân gian", nên hắn rất thích loại cảm giác việc vặt quấn thân này, đó chính là cảm giác toàn thân lây nhiễm hồng trần.
Hắn đã chịu đủ nỗi khổ không có tình cảm.
Bá tánh giang sơn đối với ta như khách qua đường, cô độc hành tẩu giống như một người khổng lồ vừa đặt chân tới thành thị xa lạ. Nghe thấy đều là kẻ yếu, nhìn thấy cũng là người qua đường. Nhìn người khác hỉ nộ ái ố, nhìn người khác tụ tán ly biệt, nhưng chính mình lại luôn ở bên ngoài.
Những ngày như vậy... thật sự rất cô đơn, ngoại trừ quên đi tình cảm, không còn cách nào khác.
Nhưng bốn chữ "quên đi tình cảm" này nói ra thì rất dễ nghe, nhưng nói trắng ra, còn không phải là cả người tự khép kín, hoàn toàn chết lặng sao?
Trường sinh, phải có cách sống trường sinh.
Lý Nguyên muốn theo đuổi nhị phẩm, muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng cũng đồng thời cần đề phòng người đứng sau màn thời đại mới này đảo khách thành chủ.
Hắn sẽ không kiêu ngạo, bởi vì giờ phút này hắn còn không bằng "Tử Vi" và "Bắc Đẩu" lúc mới bắt đầu thời đại trước.
Nhưng kết quả thì sao? Kiến có thể nuốt voi, rắn có thể ăn thịt cá voi, những sự tồn tại khủng bố như Tử Vi và Bắc Đẩu cuối cùng đều thất bại.
Nói cách khác, trong thời đại này, hắn cũng có khả năng bị người khác giết chết.
Chỉ là, hắn vẫn chưa nghĩ tới mình sẽ bị dạng người gì tiêu diệt, cũng chưa nghĩ tới người nọ sẽ dùng phương pháp gì để giết chết hắn. Thậm chí, hắn không nhịn được mà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không dám tin rằng ở thời đại mới này lại có người có thể tiêu diệt được hắn. Giống như Bắc Đẩu năm đó, nàng ta không thể ngờ rằng khi đang chiến đấu với Tử Vi, thế nào lại đột nhiên xuất hiện một tiểu gia hỏa ngư ông đắc lợi.
Trong lòng tràn ngập suy nghĩ, Lý Nguyên nhìn về phía tấu chương trước mắt.
Đây là tấu chương được viết bởi các đệ tử dưới trướng Đường Môn, đã bắt chước các thần tử báo cáo sự việc cho Hoàng đế.
Lý Nguyên lướt qua, đây là tấu chương mang theo thư chính thức của Cơ gia.
Tấu chương chỉ nói "Cơ gia thế nào thế nào", mà chính sự lại nằm ở bức thư kèm theo.
Bức thư chưa từng vòng qua phân bộ Đường Môn, điều này cho thấy sự tôn trọng của Cơ gia đối với Đường Môn.
Trong thư, gia chủ Cơ gia cũng bày tỏ sự ngưỡng mộ, đồng thời mời Lý Nguyên đến làm khách.
Đây xem như một phong thư đáp lễ, đáp lại việc "Lý Nguyên kế nhiệm môn chủ Đường Môn, mời Cơ gia tới dự tiệc".
Đồng thời, đây cũng là một phong thư mời "thuận nước đẩy thuyền", chủ động mời Lý Nguyên tuần tra lãnh thổ khu vực Đường Môn.
Mấy chục năm trước, Cơ gia, hoàng thất cũ này vốn như cá ra khỏi nước, chỉ con hơi tàn. Mặc dù đã rời khỏi Hoàng Đô, đi tới Thục Trung, nhưng vẫn bị Bàng Đại tướng quân của Binh bộ giám thị.
Trong lúc nhất thời, hầu như tất cả mọi người đều không dám kết giao với Cơ gia, Cơ gia cũng tràn ngập bất đắc dĩ, một bên ra vẻ đáng thương, một bên cẩu đường sống sót.
Mà cơ hội lại đến từ việc một ngoại môn đệ tử Cơ gia yêu một vị nội môn đệ tử Đường Môn.
Đệ tử kia tên là Cơ Tỉnh, năm lần bảy lượt đến Đường Môn bày tỏ tình cảm, nhưng ngay cả người trong lòng cũng chưa gặp được, đã bị đuổi xuống núi. Nhưng Cơ Tỉnh lại rất kiên trì, tuyệt đối không thành thân, năm này qua năm khác lên núi cầu kiến môn chủ, hy vọng môn chủ có thể thành toàn.
Loại tình huống này kéo dài đến khi Vũ phu nhân thượng vị.
Vũ phu nhân muốn xưng bá giang hồ, nàng nhân cơ hội này, thành toàn cho Cơ Tỉnh, từ đó liên hợp với Cơ gia.
Khi đó, thiên hạ vẫn còn chấn động bởi hai thanh đao của Đường Thập Nhất lấy danh nghĩa Công Tử Vũ treo trên đỉnh đầu Thiên tử và Thần Vương. Tuy nói Đường Thập Nhất không thể ra tay nữa, nhưng vẫn không ai dám trêu chọc.
Hoàng thất cũ Cơ gia, vốn đã từng chiếm đại nghĩa của vùng sơn hà này, sau khi kết hôn với Đường Môn, đã nhanh chóng phát huy năng lượng của bản thân gia tộc.
Giang hồ biết Đường Môn khủng bố, nhưng dân chúng lại không thừa nhận tính chính thống của Đường Môn.
Nhưng Cơ gia có chính thống, vì thế Vũ phu nhân chiếm lấy chính thống này từ Cơ gia.
Sau đó, Đường Môn liền giết chết Bàng tướng quân, người được Võ bộ phái đến giám thị Cơ gia, để không ai ở Thục Trung tồn tại dị tâm.
Trận chiến đó vẫn có chút hung hiểm, bởi vì khi đó Vũ phu nhân còn chưa phải siêu phàm, và Đường Thập Nhất cũng đang biến bản thân thành củi cho tiểu thư.
Kết quả là Bàng tướng quân bị tiêu diệt. Cơ gia và Đường Môn trói chặt vào nhau, sau đó giúp đỡ rất nhiều cho việc xưng bá của Đường Môn.
Khi Vũ phu nhân lĩnh ngộ ra siêu phàm và trở thành bá chủ, Cơ gia cũng hiểu chuyện cúi đầu, tự cho mình là quốc gia phụ thuộc.
Hoàng thất cũ ẩn náu trong một môn phái địa phương, điều này có thể nói là làm mất hết mặt mũi lão tổ tông, đặc biệt là lão tổ tông còn có Nhân Hoàng, nhưng Cơ gia hiển nhiên đã không hề để ý đến cái hư danh kia.
"Cơ gia mời ngài, nhất định là muốn ngài nâng đỡ người của họ lên vị trí cao.
Từ đó khiến cho gia tộc mình dán lên danh hiệu của ngài, mà không còn là của phu nhân."
Đường Nhạc Dương ở bên cạnh vừa giảng giải những nguồn gốc lịch sử này, vừa cung cấp phân tích.
"Thiên tử nào triều thần nấy, nếu Thiên tử thay đổi, mà triều thần không thay đổi, đó chính là đại họa lâm đầu.
Cơ gia rất thông minh, quần thần của họ đang chủ động thỉnh cầu ngài tới cửa đổi người."
Lý Nguyên từ chối cho ý kiến, lại nhìn về phía các tấu chương khác.
Hiển nhiên, loại mở đầu này của Cơ gia cũng không phải bí mật, mà là công khai, đây xem như là một dương mưu, là dương mưu giúp Lý Nguyên thuận lợi khống chế toàn bộ thế lực Đường Môn.
Dù sao Cơ gia cũng đã mở đầu lời mời, thế lực lớn bên dưới Đường Môn nào còn dám ẩn náu?
Mà hiện tại thế lực của Đường Môn cực kỳ khổng lồ, trong đó tốt xấu lẫn lộn, chưa chắc đã không có gian tế của thế lực khác.
Những thế lực khác này, hiện giờ bên ngoài chính là Thần Quốc Tây Kinh, Đại Chu Ngọc Kinh, Kim trướng Bắc Địa, cùng với U trướng Hô Diên gia thần bí có thể điều khiển lang kỵ kia.
Những thế lực này phân bố từ nam chí bắc.
Đường Môn ở phía nam chính là bá chủ. U trướng ở Bắc Địa, là nơi thần bí nhất.
Còn về ba thế lực ở giữa...
Gần sáu mươi năm đã trôi qua kể từ lúc hai thanh trường đao treo cao trên đỉnh đầu Thiên tử và Thần Vương.
Sự xuất hiện của các siêu phàm đã khuấy động sóng ngầm trong thiên hạ.
Vũ phu nhân dĩ nhiên là người đầu tiên lĩnh ngộ ra siêu phàm, nhưng ai có thể khẳng định rằng trên đại địa rộng lớn này không còn có thế lực nào khác lĩnh ngộ ra siêu phàm?
Dẫu sao Vũ phu nhân cũng đã là siêu phàm hơn hai mươi năm, mỗi một động tác, mỗi một việc làm của nàng đều được âm thầm đưa lên bàn của các đại nhân vật, bị nghiên cứu, rồi đúc kết các khả năng, và được thí nghiệm nhiều lần.
Vũ phu nhân là người điên, nhưng thiên hạ nhiều người như vậy, chẳng lẽ không có người điên sao?
Phong thiện rất khó, nhưng đây cũng chỉ là một lớp màng mỏng, nếu thật sự muốn đâm thủng, liền dễ như trở bàn tay.